Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 452 - Đây Là Đâu?

Càng nghĩ, Tần Vũ càng cảm thấy lạnh sống lưng, nếu đúng như hắn đoán, nhân loại đời sau sẽ hoàn toàn có nguy cơ tuyệt chủng bất cứ lúc nào, phải nhờ đến sự giúp đỡ của các chủng tộc khác mới có thể sống sót!
Ngay cả Tần Vũ cũng cảm thấy thương tâm, hắn lắc đầu hít một hơi thật sâu để rũ bỏ những suy đoán không thể giải thích được này, việc hắn cần làm bây giờ chỉ là trở nên mạnh mẽ hơn, và hắn không quan tâm đến điều gì khác.
Đoá Hoa Thú xuyên qua khe hở không gian, dường như nó đang tìm kiếm thứ gì đó, Tần Vũ biết, Hoa thú không thể tùy tiện tiến vào khe hở không gian như thế này, cho dù tiến vào cũng phải tìm một nơi có kết giới không gian tương đối yếu, nếu không với thực lực hiện tại của nó sẽ không thể thoát ra được.
May mắn thay, ước chừng mười phút sau, hoa thú hai mắt sáng lên, hung hăng gặm nhấm không gian phía trước.
“Hự hự!”
Đoá Hoa Thú cắn xé kết giới không gian, mãi đến hai phút sau, Đoá Hoa Thú mới cắn được một vết nứt không gian bên đó, sau đó nó vội vàng dẫn hai người Tần Vũ xuyên qua.
Thật may vì ở đây có Đoá Hoa Thú, nếu không bọn họ vĩnh viễn ở lại bên trong tháp Toả Linh này.
“Phù phù!”
Đoá Hoa Thú xuyên qua khe nứt không gian, nó yếu ớt cúi đầu xuống đất, phịch một tiếng, Đoá Hoa Thú cùng hai người Tần Vũ bị kéo vào một vật thể màu trắng.
“Nhiều…nhiều băng thế!”
Rất nhanh, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã kéo Đoá Hoa Thú ra khỏi gò đồi trắng, Tần Tiểu Vũ rùng mình kêu lên.
Hai người Tần Vũ ngẩng đầu, bọn họ hơi kinh ngạc, trên bầu trời không có mặt trời, có vẻ hơi u ám, còn có những mảnh bông tuyết thủy tinh từ trên trời rơi xuống, gió lạnh thổi qua, càng thêm lạnh thấu xương.
Cũng may tuy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ mặc quần áo rất mỏng, nhưng bản thân họ là người tiến hóa, nên bọn họ vẫn có thể chịu được lạnh.
Tần Tiểu Vũ lẩm bẩm nói:
“Đây là ở đâu vậy? Đoá Hoa Thú đưa chúng ta tới chỗ nào đây?”
Tần Vũ cũng cười khổ, việc xuyên không của Đoá Hoa Thú thật sự không đáng tin cậy, điều khiến Tần Vũ yên tâm chính là hắn có thể ngửi được không khí trong lành, nơi này vẫn là trái đất, bọn họ cũng không có rơi vào tiểu thế giới như lần trước. Cũng hiển nhiên, khoảng cách giữa nơi này và thành Thiên Mộng không biết là bao xa.
Hiện tại thành Thiên Mông còn chưa đến mùa tuyết rơi, nhưng nơi này lại là tuyết rơi dày đặc, cho nên có thể tưởng tượng lần này du hành không gian đã đi xa đến đâu.
Tần Tiểu Ngư gãi đầu:
“Chẳng lẽ chúng ta trực tiếp xuyên từ nam bán cầu tới bắc bán cầu sao?”
Tần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ta không biết, tóm lại cứ ra khỏi đây trước đã.”
Lúc nãy, hai người Tần Vũ rơi vào một gò đồi màu trắng, ngọn đồi trắng này hoàn toàn bị bao phủ bởi tuyết, cứ như vậy, cơ thể của họ bị chôn vùi trong tuyết, cho dù là người tiến hóa cũng sẽ cảm thấy lạnh.
“Chít chít!”
Đoá Hoa Thú yếu ớt kêu lên.
“Ừm ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi nha.”
Tần Tiểu Vũ gật đầu, Đoá Hoa Thú dẫn hai người phá tấm chắn bảo vệ không gian của tháp Toả Linh, sau khi du hành qua vết nứt trong không gian lâu như vậy, quả thực nó đã kiệt sức.
Đoá Hoa Thú biến luôn thành chiếc nhẫn đeo trên tay Tần Tiểu Vũ.
Tần Vũ nói:
“Tóm lại, đầu tiên cứ phải xem kỹ rốt cuộc đây là nơi nào đã.”
“Ừm.”
Tần Tiểu Vũ đáp lại, mặc dù không biết mình đang ở đâu, nhưng đối với cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ thì đó không phải là vấn đề gì to tát, lúc này bệnh của Tần Tiểu Vũ đã hoàn toàn bình phục, đi đâu cũng không quan trọng.
Dù sao cho dù có quay lại thành Thiên Mông, thì bọn họ cũng không ở lại thành lâu.
Bước từng bước trong gió tuyết, Tần Tiểu Vũ vươn đôi bàn tay trắng nõn mềm mại đón lấy những bông tuyết, cô cười vô cùng vui vẻ:
“Nơi này thật đẹp!”
Nơi đây tuyết bao phủ trắng xóa, trên bầu trời tuyết vẫn còn đang rơi, nhìn thấy những bông tuyết đang bay đầy trời, khiến cho lòng người vô cùng bình yên, chúng thật sự là một cảnh đẹp mông mơ.
Tần Tiểu Vũ chạy băng băng trên tuyết, nhưng chỉ được một lát, cô lại cảm thấy chán nản.
Lát sau Tần Tiểu Vũ đi đến phía sau lưng Tần Vũ, ôm lấy cổ hắn, sau đó dùng sức nhảy lên lưng hắn, Tần Vũ bất lực đưa tay ôm lấy chân cô, cõng cô trên lưng.
Tần Vũ trêu đùa:
“Lại nặng hơn nhiều rồi.”
“Ta đè chết ngươi đè chết ngươi!”
Tần Tiểu Vũ lầm bầm nói.
Khóe miệng Tần Vũ hiện lên một nụ cười, sao hắn có thể cảm thấy Tần Tiểu Vũ nặng, cho dù yêu cầu hắn cõng cô trên lưng suốt đời, hắn cũng sẽ bằng lòng, lần này Tần Tiểu Vũ suýt chút nữa đã rời bỏ hắn, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến hắn có chút sợ hãi, hắn không biết nếu một ngày nào đó cô thực sự rời bỏ hắn thì phải làm sao, vô tình hắn đã hoàn toàn thích ứng với việc có cô bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận