Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 209 - Năng Lực Mới

Tần Vũ nhìn khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng của ba người họ, hắn khẽ lắc đầu, ba người này đã điên rồi, ở thời khắc bọn họ phá bỏ giới hạn cuối cùng của mình thì đã điên rồi, bọn họ đã không còn xứng làm người nữa, so với những xác sống, dị thú ngoài kia, bọn họ cũng chẳng có khác biệt gì.
“Đi? Ngươi muốn đi đâu? Hê hê, da thịt non mềm như các ngươi rất khó tìm thấy, chất thịt chắc chắn sẽ rất thơm ngon nhỉ?”
Người đàn ông mặt vàng nhe răng cười rất hung tàn.
Tần Vũ không có nói chuyện, hắn đỡ lấy Tần Tiểu Vũ đi về hướng cửa phòng, từ bên trong căn phòng nhỏ còn lại bay đến một mùi máu tanh vô cùng nồng đậm, Tần Vũ không cần đoán cũng biết nơi đó giống như một lò mổ, chỉ là lò mổ này không phải để mổ lợn hay chó mà là người!
“Muốn đi?”
Người đàn ông cường tráng chặn lại ở cửa hung hăng nói, lúc hắn ta đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên ngây dại đi, giống như mất đi hồn phách vậy, không thể động đậy được nữa.
“Tránh ra.”
Tần Vũ nhàn nhạt lên tiếng, hắn ta nghe vậy thì dời bước sang một bên máy móc như một con rối gỗ.
Tần Vũ kéo cửa ra, dẫn theo Tần Tiểu Vũ đi ra khỏi căn phòng chứa đầy mùi vị ghê tởm này, ba người ở lại trong phòng lúc này cũng giống như mất hồn, sắc mặt bọn họ không chút biểu cảm, chầm chậm đi về phía chiếc nồi lớn ở giữa phòng đang hầm thịt người kia, sau đó bọn họ không hẹn mà cùng nhúng đầu mình vào trong nồi nước sôi sùng sục.
Đây chính là năng lực mới mà Tần Vũ đạt được, gọi là chất độc ảo giác.
Chất độc ảo giác có thể hóa năng lượng gen thành độc tố vô hình vô chất, khiến cho những người trong bán kính hai mươi mét sinh ra ảo giác, tuy rằng chất độc ảo giác của Tần Vũ không mạnh bằng Ngũ độc thú, nhưng tiến hóa giả bình thường đều không thể chống lại được, chứ đừng nói chi đến mấy người bình thường này, ba người đó đã trúng phải chất độc ảo giác của Tần Vũ, Tần Vũ bảo bọn họ tự sát thì bọn họ cũng sẽ không nhíu mày từ chối.
Hai người đi xuống lầu, mở hai lớp cửa ra, hít thở không khí trong lành bên ngoài, vẻ mặt Tần Tiểu Vũ lúc này mới tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch như tờ giấy, cô không thể nào tưởng tượng nổi một người có thể tà ác đến mức độ coi con người như thú vật mà giết mổ ăn thịt, chuyện thế này cô chỉ từng thấy trên sách báo, nhưng giờ phút này đây nó lại xảy ra ở trước mắt cô.

Tần Vũ không nói gì, theo thời gian trôi qua, ở tận thế càng ngàng càng có nhiều chuyện khiến người ta không thể tiếp nhận, chuyện hôm nay coi như là rèn luyện tâm trí Tần Tiểu Vũ một chút.
"Chẳng lẽ người ở đây đều…”
Tần Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, chẳng lẽ nơi này ít người như vậy đều là do bọn họ ăn thịt lẫn nhau ư? Cô có thể chấp nhận chuyện đồng loại tương tàn, nhưng đồng loại ăn sống thịt của nhau thì quá đáng sợ.
Tần Vũ nghe vậy lắc đầu:
"Hẳn là có nguyên nhân khác, chúng ta tìm thử hai người bình thường hỏi thăm xem.. ”
Hai ba người ăn thịt người thì không lạ, nhưng bảo cả huyện Hồng Tùng đều ăn thịt người thì có chút vớ vẩn, dù sao vẫn còn nhiều người vẫn giữ được nhân tính.
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên, sắc mặt Tần Tiểu Vũ hơi thay đổi.
"Sao vậy?"
Tần Vũ bị tiếng hét lớn bất ngờ của Tần Tiểu Vũ dọa sợ.
Tần Tiểu Vũ vội vàng nói với Tần Vũ:
"Là Tiểu Hồng, có người đang tấn công Tiểu Hồng. ”
"Chúng ta mau qua đó xem."
Tần Vũ nghe vậy thì có chút tò mò, vậy mà còn có kẻ dám tấn công Hỏa Giáp Trùng Vương? Phải biết nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì Hỏa Giáp Trùng Vương cũng thuộc loại không dễ chọc, người bình thường chắc chắn không dám tấn công nó.
“Anh Lục, rốt cuộc đây là quái vật gì vậy! Thật khủng khiếp!”
Trên con đường trống trải đang diễn ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ, tuổi đều dưới ba mươi, người đang nói là một thanh niên nhìn qua hơn hai mươi tuổi sắc mặt có chút tái nhợt, đối diện họ là một con quái vật đáng sợ, nó khoác trên mình vỏ giáp đỏ thẫm, cơ thể khổng lồ tựa như một chiếc xe tăng.
"Vèo!"
Tiếng gió gào thét, một mũi tên tràn ngập sức mạnh to lớn bắn ra từ cửa sổ lầu hai, mũi tên được ánh sáng bao phủ, tản ra luồng sáng chói mắt, nó cắt qua không khí, kéo theo ánh rực rỡ thật dài.
"Chết đi! Quái vật!"
Bên cạnh cửa sổ căn phòng trên lầu hai, khóe miệng của một thiếu nữ cao gầy buộc đuôi ngựa cong lên, cô vẫn duy trì tư thế căng cung, trong tay cô đang nắm cây cung lớn với ánh sáng lượn lờ dài hơn một thước, dây cung vẫn còn đang rung.
Thiếu nữ rất có lòng tin với mũi tên này của mình, cung phát sáng của cô có thể bắn ra mũi tên ánh sáng, với sức mạnh có thể xuyên thủng tấm thép, nói chi thời gian tụ lực dài, sức mạnh bộc phát chắc chắn vượt xa sức mạnh của một khẩu súng bắn tỉa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận