Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 304 - Vong Mộc

"Tới đi!"
Cuồng Sơn đối mặt với Địch Thiểu Phong đang vọt tới, khóe miệng nó cong lên.
Địch Thiểu Phong lộ ra một cái móng nhọn vồ tới mặt Cuồng Sơn, Cuồng Sơn một nắm chặt cổ tay hắn, để móng vuốt của hắn không thể tiến thêm.
Lúc này biến cố xảy ra, Địch Thiểu Phong đang chuẩn bị tiếp tục công kích, trên mặt đất đột nhiên vô số dây leo, bọc lấy hắn thật chặt.
"Ngu si!"
Cuồng Sơn khinh thường cười một tiếng:
"Đây không phải là lần trước ta đánh với người đâu!"
Dây leo đột ngột bay đến này là của Ô Mộc, bây giờ là hỗn chiến, không giống lần trước một mình tự đi đánh, trong mắt Ô Mộc lóe lên ánh sáng hung tàn:
"Giải quyết trước một tên!"
"Không ổn! Mau cứu hắn!"
Bạch Tiểu Na đã là vội la lên, Địch Thiểu Phong lúc chiến đấu sẽ mất lý trí, lỗ mãng xông tới như vậy hoàn toàn là hành động tìm chết, Tiểu Hắc sau lưng nàng cũng đã phóng tới hướng Cuồng Sơn.
Tần Vũ cũng không do dự, muốn tới hỗ trợ.
Nhưng mà Ô Mộc cười lạnh nói:
"Vong Mộc hạ xuống!"
Ùng ùng!
Giờ phút này cả không gian như chấn động, thực vật biến dị điên cuồng mọc trên đất, từng hạt giống nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, biến thành từng người cây.
Đây là Vong Mộc Không của Ô Mộc, nó không thể kéo nhiều người như vậy vào trong Vong Mộc Không, nhưng có thể để thực vật biến dị trong không gian hạ xuống nảy mầm trong không gian thử nghiệm này, trong lúc nhất thời trong không gian thử nghiệm khắp nơi đều tràn đầy thực vật biến dị, những thứ thực vật biến dị này điên cuồng công kích tất cả sinh vật.
"Mọi người cũng cẩn thận!"
Mấy cây dây leo biến dị quấn lên mắt cá chân Chu Cường, hắn dùng sức kéo một cái cho đứt hết, sau đó vội vàng nhắc nhở mọi người.
Lúc này dù hắn hay Tôn Bằng đều không rảnh để thương tâm cho cái chết của Kim Tắc Thiên, người chết đã chết, còn sống người vẫn phải cố gắng sống.
Vài người cây cao lớn ngăn ở trước mặt Tần Vũ, tiểu Hắc.
"Xuy!"
Tiểu Hắc vung thanh kiếm trong tay chém người cây thành hai mảnh, lời nguyền gắn với thanh kiếm màu đen trong nháy mắt ăn mòn, chém người cây ra thành từng mảnh vụn.
Cây thương trong tay Tần Vũ được bao bọc bởi ánh lửa tím, dễ dàng xuyên thủng người cây trước mặt hắn, ngọn lửa màu tím nhanh chóng đốt cháy toàn thân người cây, đốt nó thành tro bụi.
Mấy con người cây này không phải đối thủ của Tần Vũ, Tiểu Hắc, chỉ cần chúng cản trở một chút đều bị chém mất dạng.
"Hây!"
Lúc Tần Vũ, Tiểu Hắc đang chuẩn bị tiếp tục tiến về trước tiếp viện cho Địch Thiểu Phong, ba cột lửa bắt ra từ phía xa, chính là Ngục Khuyển hóa thân thành chó ba đầu Ngục Khuyển, ba đầu của nó phun ra lửa, ngăn cản Tần Vũ và Tiểu Hắc tiến về trước!
Thừa dịp Tần Vũ, Tiểu Hắc bị ngăn lại, Ô Mộc, Cuồng Sơn tuyệt sát Địch Thiểu Phong.
Địch Thiểu Phong cả người đều bị biến dị dây leo biến dị quấn qaunh, trói buộc, Cuồng Sơn một tay giữ một cánh tay của Địch Thiểu Phong, một tay kia nắm thành quyền, đấm một cú thật mạnh trên đầu Địch Thiểu Phong!
Một đấm của Cuồng Sơn kinh khủng khó tưởng, đến Địch Thiểu Phong có năng lực phòng ngự cực mạnh lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu mình như sắp vỡ ra, đầu choáng váng, ngất xỉu.
"Để tôi!"
Ô Mộc kêu lên, dưới chân nó mọc lên một người cây cao mười mét, chính là thực vật biến dị mạnh nhất nó có thể khống chế, người khổng lồ Vong Mộc!
Cuồng Sơn tránh sang một bên, nhường ra vị trí, người khổng lồ Vong Mộc trong tay cầm một cây kiếm dài cán gỗ, đâm một kiếm vào vị trí tim của Địch Thiểu Phong, lúc này Địch Thiểu Phong đã ngất xỉu, làm gì có sức tránh đi?
"Phụt!"
Ngực của Địch Thiểu Phong bị thanh kiếm dài banh ra, thanh kiếm dài xuyên qua tim hắn, đâm thẳng ra sau lưng Địch Thiểu Phong!
"Giải quyết trước một tên."
Ô Mộc, Cuồng Sơn lộ ra nụ cười, tuy là thực lực của Địch Thiểu Phong mạnh, nhưng khi mới chiến đấu hắn sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, mất lý trí, chủ động một mình lao tới, nếu không Ô Mộc, Cuồng Sơn cũng không thể giải quyết hắn dễ như vậy được.
Thấy cảnh này mặt Bạch Tiểu Na biến đổi mạnh mẽ, mặc dù Địch Thiểu Phong là nguyên nhân cô bị dẫn tới nơi quỷ quái này, nhưng cô chưa từng trách móc Địch Thiểu Phong, ngược lại Địch Thiểu Phong cũng coi là một trong số ít bạn bè của cô, thấy Địch Thiểu Phong chết thảm trước mặt, giọng cô đầy sát khí:
"Tiểu Hắc, giết nó!"
"Được, lão đại!"
Như là cảm nhận được sự tức giận của Bạch Tiểu Na, cơ thể Tiểu Hắc to lên, ở sau lưng của nó mọc thêm một đôi cánh dươi, hai cánh Tiểu Hắc vỗ vỗ, lướt tới hướng Ô Mộc.
Thấy Tiểu Hắc đánh tới, người khổng lồ Vong Mộc không dám khinh thường, nó vội vàng rút thanh kiếm dài nghênh đón Tiểu Hắc.
Khi thanh kiếm được rút ra, thân thể Địch Thiểu Phong vô lực mềm oặt ngã xuống đất.
"Trước đây ngươi đánh ngang sức với Thi Vương sao?"
Không để ý đến Tiểu Hắc và Ô Mộc đánh nhau, Cuồng Sơn nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ lạnh nhạt nhìn nó, rồi sau đó không nói nhảm thêm một câu này, dưới chân hắn tỏa ra sức mạnh, lao về phía Cuồng Sơn giống như mũi cung rời cung tên, mũi thương còn lập lòe ánh lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận