Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 207 - Khó Khăn

Tần Vũ mới vừa ngẩng đầu nhìn lên thì liền thấy trên tầng thượng có một người đang rướn cổ nhìn chăm chú vào hai người bên dưới, người nọ là một đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, mặt mày xanh xao vàng vọt, vừa nhìn đã biết được cuộc sống của hắn ta rất khó khăn.
Tần Tiểu Vũ thấy vậy thì hào hứng hô lên:
“Chú ơi, chúng tôi có thể hỏi mọi người một vài chuyện được không?”
Chuyện mà Tần Tiểu Vũ muốn hỏi đương nhiên là những vấn đề liên quan đến tình hình của đoàn người Lý Nguy và tình hình huyện Hồng Tùng này, bọn Lý Nguy đông người thế kia, làm sao mà đi vào huyện Hồng Tùng lại không có tin tức nào được, chắc chắn là từng có người thấy đội ngũ của họ rồi.
Người đàn ông mặt vàng nhìn họ với ánh mắt cảnh giác, cũng không nói lời nào.
Tần Tiểu Vũ biết đối phương đang lo lắng điều gì, cô nói thêm:
“Chúng tôi không phải người xấu.”
Mà động tĩnh bên dưới lầu cũng đã kinh động đến những người khác trong tòa nhà, người đàn ông mặt vàng đó biến mất khỏi tầng thượng, giống như đang thì thầm bàn bạc riêng với người khác gì đó.
Nơi họ ở là tầng năm, cộng thêm tiếng nói rất khẽ, với thính lực của Tần Vũ cũng chỉ có thể nghe được vài chữ đại loại như:
“Bảo mọi người… chuẩn bị… dao”
Tần Vũ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, dù sao mọi người cũng đang trong tận thế, bỗng nhiên gặp phải người xa lạ đến thì cẩn thận một chút cũng là chuyện dễ hiểu.
Không lâu sau đó, cánh cửa cuốn ở dưới tầng chầm chậm được mở ra, người đàn ông mặt vàng cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới trầm giọng nói khẽ:
“Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”
Tần Tiểu Vũ gật đầu, lúc này hai người họ cũng đã cất vũ khí vào trong nhẫn không gian, nếu không có lẽ đối phương sẽ không dễ dàng đi xuống mở cửa cho họ như vậy đâu.
Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông mặt vàng lóe lên vẻ khó hiểu, hắn ta nói với hai anh em Tần Vũ:
“Vào trong đi, bên ngoài khắp nơi đều là quái vật.”
“Được, cảm ơn nhé!”
Tần Tiểu Vũ mừng rỡ cười nói, nếu không phải do vẻ ngoài của hai người không giống người xấu, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng mời họ đi vào như thế được.
Mà lúc này chóp mũi Tần Vũ khẽ hít ngửi, sau đó chợt cau mày lại, hắn đã ngửi thấy một mùi hương hết sức kỳ lạ, mùi hương này như là đang nấu thịt, nhưng thời điểm tận thế này, đối phương có thể lấy thịt từ đâu ra để nấu đây?
Hai người đi vào bên trong, người đàn ông mặt vàng nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống, đồng thời cũng đóng lớp cửa kính bên trong lại. Hắn ta đi ở phía trước nói:
“Hiện giờ không có điện, cầu thang có hơi tối, các ngươi đi đứng cẩn thận một chút, bọn ta sống ở tầng ba.”
“Ừm.”
Tần Tiểu Vũ tò mò đi theo sau lưng hắn ta nhìn trái nhìn phải, cô cho rằng nơi này có lẽ trước đó là nơi kinh doanh buôn bán điện thoại di động, tầng một là sảnh, cô còn thấy mấy quầy kính lớn, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Tần Tiểu Vũ khẽ hít vào, cô ngạc nhiên hỏi:
“Chú ơi, mọi người đang nấu gì thế, thơm thật đó!”
Hắn ta nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười có phần quỷ dị, nhưng bởi vì đưa lưng về phía hai người họ cho nên cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều không thấy. Người đàn ông cười nói:
“Đúng vậy, bây giờ bọn ta đang nấu bữa sáng đó, các ngươi đến thật đúng lúc, cùng ăn bữa sáng đi.”
“Vậy thì tốt quá!”
Tần Tiểu Vũ nhất thời vô cùng mừng rỡ, cô cảm thấy họ dường như đang nấu thịt, trong lòng cô cũng có chút tò mò không hiểu họ lấy thịt từ đâu, nhưng cô cho rằng mùi hương này rất thơm, chắc hẳn không phải là thịt của dị thú.
Tần Vũ vẫn yên lặng đi theo sau, hắn cũng không nói lời nào, nhưng sâu trong mắt hắn lại lóe lên hàn quang, hắn mơ hồ có thể đoán được món thịt mà đối phương đang nấu là loại thịt gì.
Đi đến một gian phòng lớn trên tầng ba, người đàn ông mặt vàng gõ cửa nói:
“Anh trai, mau mở cửa, ta đưa khách đến rồi.”

Trong phòng vang lên một tràng tiếng bước chân, người đàn ông mặt vàng đó quay đầu cười nói với hai người họ:
“Ta và anh trai, chị dâu của ta sống cùng nhau, các ngươi cũng biết đó, đã đến thời đại thế này không thể nào sống đơn độc một mình được.”
Tần Tiểu Vũ khẽ gật gù, đúng thật là vậy, cho dù là một con xác sống bình thường cũng không phải là thứ mà một người thường có thể đối phó được, người thường muốn sống sót chỉ có thể đoàn kết lại với nhau.
Người đi ra mở cửa cũng là một người đàn ông, nhưng người này thoạt nhiên trông cường tráng hơn người đàn ông mặt vàng kia nhiều, hắn ta thấy hai anh em Tần Vũ thì ánh mắt sáng lên, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười kỳ dị:
“Hai vị mau vào nhà đi.”
Cánh cửa này vừa mở ra đã khiến cho Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ sững sờ, bởi vì họ ngửi thấy một mùi máu tươi vô cùng nồng nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận