Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 219 - Tiếng Mèo Kêu

Lúc này đã hơn mười giờ đêm, Tần Tiểu Vũ đã ngáp liên miên không ngớt, phải đợi chờ nhàm chán thế này thực sự khiến cho người ta buồn ngủ vô cùng.
“Meo!”
“Meo meo meo!”
Đúng vào lúc này, trên đường phố bỗng vang lên những tiếng kêu liên tiếp.
“Là tiếng mèo kêu sao?”
Hai người Vương Tuyết và Vương Văn bỗng giật mình, nhưng khi cẩn thận nghe kỹ lại tiếng mèo kêu liên tục ấy lại khiến lòng họ hết sức thất vọng.
“Meo! Meo!”
Vương Tuyết và Vương Văn vẫn chưa để ý tới, nhưng tiếng mèo kêu ấy đã càng lúc càng gần, càng lúc càng vang rõ, tiếng tru tréo chói tai vào trong đêm đen thì lại càng thêm thảm thiết, khiến cho lỗ tai của người ta như bị âm thanh ấy xé rách vậy.
Không biết từ lúc nào, trên đường đã có hơn chục con mèo tụ tập lại, đàn mèo này có kích cỡ khác nhau, con nhỏ thì giống như mèo nuôi trong nhà thường ngày, con lớn thì lại giống như một con voi vậy, bọn chúng tụ hợp đông nghẹt đường phố, xông tới khu đất trống bên này, trong mắt chúng đều tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào đống đá tiến hóa trên mặt đất, không cần phải nhiều lời, đá tiến hóa là thứ đã thu hút bọn chúng tới đây.
“Sao lại có nhiều mèo đến như vậy?”
Vương Tuyết hít một hơi thật sâu, sắc mặt Vương Văn cũng trở nên cực kỳ khó coi.
“Meooo!”
Những con mèo này tất nhiên không phải mèo bình thường, mà chính là mèo biến dị!
Huyện Hồng Tùng là một huyện thành nhỏ, các loài động vật như chó mèo thì lại có rất nhiều, sau khi tận thế xảy đến, bọn chúng đều đã biến dị và trở thành dị thú, hiện giờ đàn mèo biến dị này ước chừng có đến sáu bảy mươi con!
“Meooo!”
Lúc này, đàn mèo biến dị lại cất cao tiếng kêu sắc sảo của mình làm cho mọi người trong cả khách sạn ai nấy đều giật mình tỉnh giấc.
Bên trong khách sạn, ba người gồm Mã Tùng, Lục Phong và Lý Tiêu đã mặc quần áo ngay ngắn, bởi vì họ biết đêm nay sẽ phải đối phó với quái vật, cho nên họ cũng không ngủ.
Lục Phong có hơi lo lắng nói:
“Sao lại có nhiều tiếng mèo kêu đến như vậy?”
Mà lúc này đôi mắt của Mã Tùng đã sáng lên tia sáng nhàn nhạt, khi xuyên qua vách tường nhìn thấy từng đốm tia sáng kia xong, hắn giật mình nói:
“Có… có rất nhiều dị thú đó!”
Mã Tùng nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp:
“Ước chừng có đến sáu bảy mươi con dị thú, trong đó còn có mấy con hiện ra màu đen trong tầm mắt của ta.”
“Sáu bảy mươi con dị thú?”
Lý Tiêu nhất thời kinh ngạc, trong lòng hắn ta dâng lên một nỗi sợ hãi:
“Nhiều dị thú như vậy, hay là chúng ta…”
Nghe đến đây, Lục Phong liền không khách khí mà nói thẳng:
“Ngươi muốn làm kẻ hèn nhát thì đi trốn một mình đi!”
Nói dứt lời, Lục Phong liền cầm cây búa cứu hỏa lên đi ra bên ngoài, trong khách sạn này đầy rẫy người thân của họ, họ có thể chạy, nhưng người khác thì sao?
Mã Tùng chần chừ một chút rồi cũng cầm một con dao rựa đi theo hắn ra ngoài.
“Con mợ nó!”
Sắc mặt Lý Tiêu đỏ bừng, ngay cả tên nhát gan Mã Tùng cũng quyết định đi chiến đấu, thực sự khiến cho hắn ta thấy xấu hổ mà, hắn ta nghiến răng nghiến lợi đi theo ra ngoài.
Trên khu đất trống bên ngoài, một đàn mèo biến dị dời tầm mắt tập trung nhìn vào trên người Vương Văn, Vương Tuyết đang ở góc tường.
“Tiểu Tuyết, mau leo lên!”
Vương Văn nghiêm nghị nói với Vương Tuyết.
“Vâng, anh cả, ngươi cẩn thận một chút!”
Vương Tuyết vội gật đầu, cô ta biết lúc này không phải là lúc để do dự, cô ta liền chạy đến dưới gốc đại thụ cao tầm bốn năm mét ở bên cạnh, tay chân linh hoạt trèo lên trên cây.
Sau khi đứng vững trên cành cây, quang mang trong tay Vương Tuyết ngưng tụ lại, một cây trường cung dài một mét xuất hiện trong tay cô ta, trường cung như được hào quang kết thành, rực rỡ không gì sánh được.
“Anh Vương, bọn ta đến giúp đỡ các ngươi!”
Ba người Mã Tùng từ trong khách sạn lao ra ngoài, sau khi đóng cánh cửa lớn lại thì hô to lên.
“Ừm! Chúng ta cùng nhau giết chết đám súc vật này!”
Vương Văn trầm giọng nói, bên trong khách sạn ở sau lưng toàn bộ đều là người thân của họ, họ đã không còn đường lui nữa rồi.
Ba người Lục Phong đi đến bên cạnh Vương Văn, sắc mặt họ đều tỏ ra ngưng trọng nhìn vào đàn mèo biến dị này.
Ánh mắt những con mèo biến dị kia cũng từ đống đá tiến hóa dời đi, chúng nhìn chằm chằm vào đám người Vương Văn, đối với dị thú, so với đá tiến hóa bình thường thì thực ra máu thịt của tiến hóa giả còn có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.
“Meooo!”
Đám mèo biến dị này đa dạng chủng loại, một con mèo biến dị da lông đen nhánh từ trong đàn mèo xông ra ngoài, thân hình của nó to bằng một con chó săn, nó lao đi với tốc độ cực nhanh, trong đêm tối nó giống như một tia chớp màu đen bổ nhào về phía đám người Vương Văn.
“Trọng lực trường vực!”
Năm người Vương Văn cũng coi như có kinh nghiệm chiến đấu, họ thường xuyên chiến đấu cùng nhau cho nên phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, con mèo đen biến dị này vừa mới xông tới trong vòng năm mét về phía mọi người thì Lục Phong đã phát động ra năng lực của hắn ta, đó là Khống chế trọng lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận