Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 65 - Đúng Là Cặn Bã

Tần Tiểu Vũ hít thở không khí trong lành bên ngoài một lúc thì mới dễ chịu hơn một chút, cô có chút khó tin cất lời:
“Sao...sao có thể như thế? Họ sao có thể tàn nhẫn giết hại đám người Tiểu Na như vậy chứ?
Tần Vũ khẽ lắc đầu nói:
“Tin tốt duy nhất chính là Bạch Tiểu Na, Bạch Thiên Hào và Lưu Khôn có thể vẫn chưa chết, trong số những thi thể kia không thấy họ.”
Bạch Tiểu Na là bạn tốt của cô, biết được Bạch Tiểu Na có thể vẫn còn sống, điều này cũng khiến cho tâm trạng của Tần Tiểu Vũ tốt hơn đôi chút.
Nhưng tâm trạng của Tần Vũ thì lại không được tốt như vậy, bởi vì hắn biết rõ có đôi khi cái chết có thể còn hạnh phúc hơn là sống, nhất là đối với một mỹ nữ như Bạch Tiểu Na, nếu bị một số người tâm tính tà ác bắt được, chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Giờ đây tận thế đã đến, pháp luật sụp đổ, đạo đức tiêu vong, sự thay đổi của một người nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tin được, ngày thường họ tựa như rất thành thật, nhưng đó là khi có pháp luật ràng buộc, hiện giờ thì hoàn toàn khác trước đây, chỉ cần phóng xuất ra ác niệm trong lòng, một người sẽ trở nên đáng sợ như loài ma quỷ, người tốt trở nên tàn ác, kẻ ác lại càng ác hơn, thi thể trải đầy đất bên trong khách sạn chính là minh chứng cho điều này.
Mặc dù trong lòng đã đưa ra dự tính xấu nhất, nhưng Tần Vũ chắc chắn phải làm rõ ràng chuyện này, thứ nhất là do hắn vẫn còn chờ hoàn thành giao dịch với Bạch Thiên Hào, nguyên nhân còn lại là vì Bạch Tiểu Na, tối hôm trước đã xảy ra chuyện kia, khiến Tần Vũ không thể nào phớt lờ chuyện này được.
“Nếu…”
Trong mắt Tần Vũ dâng lên một tia lạnh lẽo khó nói thành lời:
“Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận khi sinh ra trên thế giới này.”

Từ dấu chân ở hiện trường khách sạn, Tần Vũ còn kết luận được đối phương không quá đông, chỉ khoảng hai đến ba người. Ra khỏi khách sạn sẽ khó lần theo dấu chân, vì dấu chân khó lưu lại trên mặt đường xi măng rắn chắc. Có điều Tần Vũ là tiến hỏa giả, khả năng quan sát bằng mắt cực kỳ đáng sợ, cộng thêm hắn có bản lĩnh theo dõi xuất sắc, vẫn phát hiện được vết tích cực nhỏ do chúng để lại lúc di chuyển, chỉ cần đi theo dấu vết này chắc chắn sẽ tìm được đối phương.
Tần Vũ không quá vui vẻ, dựa vào vết máu đã khô của thi thể ở hiện trường, hắn đoán họ chết vào khoảng chạng vạng tối qua, cũng tức là ba người Bạch Tiểu Na, Bạch Thiên Hào, Lưu Khôn đã bị bắt vào hôm qua. Rất khó để suy đoán tình huống của họ trong khoảng thời gian dài như vậy. Men theo dấu vết dưới đất, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi về hướng bắc, dọc đường toàn là đường cái, không lâu sau họ đã phát hiện dưới đất có thi thể của xác sống, xác sống bị bắn chết, trên trán nó có lỗ máu, không cần nói cũng biết do đám hung thủ kia ra tay, trong tay chúng có súng.
“Anh, ngươi nhìn xem!”
Tần Tiểu Vũ chỉ về một phía, Tần Vũ nhìn qua kia, cách đó khoảng ba trăm mét có một cây đại thụ cao lớn, chắc đã nhiều năm rồi, có hơn mười xác sống đang tụ tập dưới tán cây, chúng đều ngẩng đầu nhìn lên trên, không ngừng gào thét, dường như trên đó có thứ gì thu hút chúng. Tần Vũ nhìn thoáng qua đã thấy có một người bị trói bằng dây thừng trên tán cây, hắn và Tần Tiểu Vũ đến gần hơn một chút, cảnh tượng kia khiến ánh mắt Tần Vũ càng thêm lạnh lẽo. Tần Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chúng đúng là cặn bã!”
Người bị treo trên cây là Lưu Khôn, lúc này hẳn Lưu Khôn vẫn còn sống, nhưng chẳng khác gì đã chết. Hắn bị chặt hai tay hai chân, miệng vết thương đã được xử lý cháy xém nên không chảy nhiều máu, tất nhiên thu hút đám xác sống tập trung ở đây. Nhưng xác sống bình thường không biết nhảy, dù chúng thòm thèm miếng thịt mỡ bên trên cũng không chạm được, chỉ có thể đứng nhìn bên dưới. Tần Vũ không nói thêm gì, đi thẳng về phía đại thụ.
“A!”
Phát giác có người đến gần, đám xác sống quay đầu lại, so với mục tiêu không ăn được, hiển nhiên chúng có hứng thú với Tần Vũ hơn, từng đôi mắt đỏ như máu nhào qua đây.
“Bùm!”
Trong lòng Tần Vũ giận dữ nên ra tay không hề nương tình, hắn vung gậy, bùng nổ sức mạnh ngang ngược của thể chất cấp mười bảy, đập nát xác sống đang xông lên trước nhất. Tần Vũ như một vị sát thần, chưa tới một phút đã giết sạch mười mấy xác sống hung ác. Thu lại sát khí trên người, Tần Vũ thả Lưu Khôn từ trên cây xuống đất, đúng như hắn đoán, Lưu Khôn chưa chết, nhưng cũng không khác gì đã chết. Dường như phát giác gì đó, Lưu Khôn gian nan mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt không còn ánh sáng, sau khi thấy Tần Vũ hắn cũng không có phản ứng gì.
“Đám cặn bã kia...”
Sau khi Tần Tiểu Vũ nhìn thấy tình trạng thảm hại của Lưu Khôn ở khoảng cách gần, cô khó chịu đến mức gần như bật khóc, cô rất có hảo cảm với người đàn ông sảng khoái như vậy. Hai ngày trước qua cuộc trò chuyện, cô đã biết tình huống đại khái của Lưu Khôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận