Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 54 - Dự Cảm

Kỳ thật thứ gọi là võ thuật cổ cũng chỉ là một loại kỹ xảo sử dụng sức mạnh, nếu đạt tới cảnh giới Tông sư thậm chí có thể sinh ra cảm ứng tinh thần, nhưng luyện võ sẽ không tăng thêm nội lực gì đó, cho dù luyện cao thâm đến đâu cũng sẽ không tăng được nhiều sức mạnh, mà sức mạnh không phải người của Tần Vũ lại càng không có cổ võ giả nào có được!
Tần Vũ cười nói:
“Ta sẽ cho ngươi có được sức mạnh tương tự, thương thế của ngươi sẽ khỏi hẳn, thậm chí thoát thai hoán cốt. Ngươi dạy ta cổ võ, không được giấu giếm gì, ý Bạch lão gia tử thế nào? Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể thanh toán khoản đặt cọc trước, ngươi có thể kiểm tra hàng rồi dạy ta sau.”
“Có được sức mạnh giống như ngươi?”
Cho dù Bạch Thiên Hào có kiên định thế nào cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động. Hắn có thể khiến thân thể mình bị vết thương ngầm nặng như vậy, thì hiển nhiên cũng là người yêu võ, nếu có thể làm cho hắn một lần nữa có lại sức mạnh vĩnh viễn thì đương nhiên hắn cầu còn không được. Khoan nói đến chuyện không có ai muốn làm một người già yếu bệnh tật, chỉ riêng hiện tại thế giới bên ngoài đang xảy ra đại biến, khắp nơi đều là tang thi ăn thịt người, không có sức mạnh sẽ không thể nào sống nổi. Hắn lớn tuổi đã xem nhẹ sinh tử, nhưng hắn nhất định phải bảo vệ Bạch Tiểu Na.
Bạch Thiên Hào gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tần Vũ, Tần Vũ không hề né tránh. Mấy giây sau Bạch Thiên Hào mới chậm rãi gật đầu nói:
“Được, nếu ngươi có thể chữa khỏi vết thương ngầm của ta, Bạch Thiên Hào ta thề sẽ truyền hết những gì cả đời học được cho ngươi, sẽ không có giấu giếm chút nào!”
“Bạch lão gia tử quả là người khẳng khái.”
Tần Vũ cũng nở nụ cười, đúng như hắn dự đoán, Bạch Thiên Hào không có lý do gì để cự tuyệt.
Trong lòng Tần Vũ có một dự cảm mơ hồ rằng chỉ cần hắn học tập võ thuật cổ xong, có lẽ không bao lâu là có thể đạt tới cấp S!
Sau khi nhận được lời cam kết của Bạch Thiên Hào, Tần Vũ không dừng lại mà đi tới bên cạnh Tần Tiểu Vũ hỗ trợ. Tần Tiểu Vũ nhìn về phía hắn bằng ánh mắt quái dị, khiến cho Tần Vũ rất không thoải mái. Còn về phần Bạch Tiểu Na, hắn lại có chút xấu hổ nên càng không muốn nhìn sang chỗ nàng. Kỳ thật sở dĩ hắn vội vàng ngửa bài với Bạch Thiên Hào như vậy cũng là có liên quan đến chuyện này.
Chẳng bao lâu sau mọi người đã chung tay nấu cơm xong, cháo và bánh mì không ngon lắm, số lượng cũng rất ít.
Cũng không còn cách nào khác, dù ngày hôm qua họ thu hoạch được không ít thức ăn, nhưng ở đây có hơn hai mươi người không ăn tiết kiệm thì căn bản không trụ được bao lâu. Những tráng hán như Lưu Khôn thì được thêm một miếng bánh mì, bởi dù sao họ cũng là chủ lực, ăn no mới có thể ra bên ngoài tìm được nhiều thức ăn hơn.
“Tại sao ta chỉ có một miếng bánh mì? Họ mới gia nhập mà lại có hai miếng bánh mì!”
Đúng lúc này Trương Phong đứng lên, sắc mặt âm trầm chất vất, họ mà Trương Phong nói đương nhiên là chỉ Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.
Lưu Khôn liếc hắn một cái, hừ lạnh quặc lại:
“Không phục? Nếu ngày hôm qua không có hai vị này đến kịp thời thì có lẽ chúng ta đã bị tang thi cắn chết hết rồi, mà kẻ gây ra tất cả những việc này chính là tên khốn nhà ngươi đó!”
Bầu không khí tại hiện trường tức thì đông lại, tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng. Trương Phong nghe xong khí thế cũng xẹp xuống, hắn vốn muốn ngồi trở lại nhưng cảm thấy khó mà xuống nước, bèn dời ánh mắt về phía những người khác, hy vọng có người lên tiếng giúp hắn.
Nhưng chẳng có ai nói giúp hắn cả, trước tận thế nhà Trương Phong rất giàu có, hắn là công tử quần là áo lụa. Nhưng sau tận thế, dù nhà hắn có giàu có đến đâu cũng vô dụng. Không phải mọi người xa lánh hắn, mà mạt thế đến họ cũng hảo tâm thu nhận Trương Phong, nhưng Trương Phong lại cảm thấy đó là điều đương nhiên, ngày thường chỉ biết quấn lấy Bạch Tiểu Na, những chuyện khác chẳng thèm để ý. Ngay cả con trai Lưu Khôn còn biết nấu cơm giúp đỡ, nhưng Trương Phong lại chỉ biết chờ ăn, còn ra vẻ mình là đại thiếu gia.
“Ngươi...”
Trương Phong đỏ bừng cả mặt, nhưng trước tận thế Lưu Khôn thuộc tầng lớp nông công dân, cái khác không nói chứ sức lực thì ít nhiều vẫn có, hình thể nhỏ gầy của Trương Phong mà đấu với hắn thì thật đúng là không đủ nhét kẽ răng.
Trương Phong tức giận quẳng đũa lên bàn, không sao chịu được nỗi nhục như thế, bèn lập tức xoay người đi ra ngoài cửa.
“Con đũy chết tiệt, bình thường mắt đi mày lại với ta như vậy mà đến lúc cần lại không lên tiếng giúp ta, cả lão già chết tiệt kia nữa, cười vui vẻ như vậy chắc là mong ta đi từ sớm rồi chứ gì? Được rồi, ta đi!”
Vừa đi Trương Phong vừa điên cuồng chửi rủa trong lòng, hắn không hề nghĩ xem, ngày hôm qua suýt chút nữa hắn đã hại chết Bạch Tiểu Na, sau đó Bạch Tiểu Na không tìm hắn gây phiền toái là tốt lắm rồi, hiện tại làm sao có thể đứng ra giúp hắn được. Người ta tốt bụng đến đâu cũng có giới hạn, nếu trong tình huống này mà Bạch Tiểu Na còn nói giúp hắn nữa thì không phải tốt bụng mà là ngu ngốc.
Còn Bạch Thiên Hào thì càng khỏi cần phải nói, vì Trương Phong mà cháu gái hắn suýt nữa mất mạng bị tang thi giết chết, Bạch Thiên Hào không đánh chửi hắn ngay tại chỗ là may rồi, chứ đừng nói đến việc giúp hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận