Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 312 - Sao Ngươi Lại…

Bây giờ Minh Vương thú đã tiến hóa ra máu hoàng kim vương, toàn bộ thứ người khác muốn Minh Linh đều thoải mái thực hiện, Minh Linh cảm thấy thế giới này xoay xung quanh nó, nó là thần, mà hiện giờ lại có người cười nhạo thần?
“Tư lệnh!”
Đám người Cao Kiêu vô cùng giật mình, Lý Nguy ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ, hắn đi ra trong đám người kia, từ từ đi về hướng Minh Linh, hai mắt hắn không có điểm nào là sợ hãi mà nhìn chằm chằm Minh Linh.
“Ta cười vì ngươi là cái thứ đần độn!”
Lý Nguy lạnh lùng nói, lúc này hắn hoàn toàn không còn vẻ một người tai to mặt lớn ôn hoà, uy nghiêm cũng không thất lễ như trước, mà giống như kẻ điên cuồng, tự cao tự đại.
Minh Linh nheo mắt lại, nó phát hiện trong mắt Lý Nguy không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn ẩn chứa một khí thế hết sức oai phong, điều này làm cho trong lòng nó ngạc nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ người này là đã thành người điên?
Lý Nguy đứng yên, lúc này hắn đã rời khỏi đám người bảo vệ và Cao Kiêu, hắn nhìn về Minh Vương thú, tán thưởng nói:
“ Tuy rằng ngươi rất đần độn, nhưng không thể không nói con vật to này rất hoàn mỹ, đã tiến hoá ra huyết mạch hoàng kim, thật hiếm gặp đó!”
Tần Vũ trong lòng sợ hãi, Lý Nguy vậy mà lại biết về huyết mạch hoàng kim, hắn biết được từ đâu vậy?
Tần Vũ vẫn cảm thấy Lý Nguy có vấn đề, hiện tại lời nói và hành động của Lý Nguy hoàn toàn chứng minh sáng tỏ điểm này, Lý Nguy này tuyệt đối không phải người thường, rốt cuộc hắn có thân phận ra sao? Không đơn giản là một cựu tư lệnh thành Thịnh Cảnh lánh nạn như vậy!
Ánh mắt Lý Nguy tràn đầy sự tham lam nhìn Minh Vương thú:
“Chậc chậc, giai đoạn hiện tại sinh vật đã có huyết mạch hoàng kim cũng thật sự rất hiếm có, chỉ cần bồi dưỡng thêm thì nó hoàn toàn có thể trở nên bất khả chiến bại trên mặt đất!”
Những gì Lý Nguy nói thật khó hiểu, Minh Linh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nó có niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh của chính mình, và sự tự tin này đến từ con Minh Vương cực kỳ mạnh mẽ này.
Ánh mắt xanh biếc của Minh Vương loé lên một tia sắc nhọn, Minh Vương thú cũng nhếnh miệng đầy máu tươi lộ ra hàm răng trắng dày đặc, vẻ mặt hung ác, đối mặt với chúng , Lý Nguy không có biểu hiện gì là sợ hãi, dần dần ánh mắt Lý Nguy xảy ra biến hoá, đồng tử khuyêchs tán, như những ngọn sóng.
“Được, một con Minh Vương thú huyết mạnh hoàng kim với sức mạnh tiềm tàng, hơn nữa còn một chiến hạm phù thuỷ, thật đáng để ta lãng phí thời gian ngàn vàng của mình!”

Giờ phút này khí thế của Lý Nguy đã thay đổi, vốn dĩ khí thế của hắn rất uy nghiêm, bây giờ lại tràn ngập cảm giác áp bức, đồng thời cực kỳ cuồng bạo!
“Rầm!”
Mặt đất dưới chân Lý Nguy không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp của hắn khẽ chấn động, ngay sau đó các vết nứt dày đặc bắt đầu lan rộng.
“Sao...sao lại có thể?”
Lý Nguy thể hiện khí thế mạnh mẽ khiến mọi người đều ngạc nhiên há to miệng, vì khí thế của Lý Nguy không hề thua kém thú minh vương đáng sợ kia!
“Grừ!”
Thú minh vương cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Lý Nguy, nó cũng không nhịn được cong người lại, lần đầu tiên đôi mắt lập lòe ánh xanh như đèn lồng lại mang theo chút nghiêm nghị.
“Ngươi...sao ngươi lại...”
Minh Linh cũng giật mình bởi khí thế đáng sợ mà Lý Nguy thể hiện, nó hoàn toàn không ngờ một kẻ bình thường không nổi bật trong mắt nó lại đột nhiên lộ ra khí thế khủng khiếp đến vậy, chẳng hề thua kém thú minh vương! Phải biết thú minh vương của nó đã tiến hóa thêm lần nữa! Khóe môi Lý Nguy nở nụ cười châm chọc:
“Thần? Ngươi mà cũng xứng tự xưng là thần à?”
“Người có tư cách được xưng thần, chỉ có ta!”
Lý Nguy kiêu ngạo nói. Minh Linh nhìn thoáng qua thú minh vương khổng lồ, lòng nó lại tràn đầy tự tin, nó lạnh lùng nói:
“Ta mặc kệ ngươi là ai, chúng ta có thể không can thiệp lẫn nhau, yên ổn không xảy ra chuyện gì, ta cũng cho phép ngươi đưa cấp dưới của mình đi, nếu không...”
Minh Linh nói câu này xem như đã chủ động yếu thế, Lý Nguy lúc này quá quỷ dị, mắt hắn biến thành một vòng tròn mờ nhạt với những đường vân nâu, đen, chẳng giống mắt người chút nào. Lý Nguy nhìn Minh Linh với ánh mắt xem thường, hắn như cười như không lên tiếng:
“Vốn dĩ ta đã rời khỏi thế giới này từ sớm...cũng coi như ngươi xui xẻo.”
Nói đoạn, Lý Nguy khẽ quay đầu nhìn thoáng qua hướng Tần Tiểu Vũ, ánh mắt đáng sợ của hắn khiến tất cả mọi người giật thót.
“Tư...tư lệnh rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao hắn lại...”
Biểu hiện quái lạ của Lý Nguy lúc này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi, Lục Vân lắp bắp nói. Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
“Rất tốt...thế thì ngươi đi chết đi!”
Không hề nghi ngờ, thái độ kiêu căng của Lý Nguy đã chọc giận Minh Linh, sắc mặt của nó u ám, tràn ngập sát khí:
“Thú minh vương, giết hắn!”
“Grừ!”
Thú minh vương đã sớm không đợi nổi, sau khi nhận được lệnh của Minh Linh, nó giẫm đôi chân mạnh mẽ có lực của mình xuống đất, mặt đất sụp đổ, thoáng chốc nó đã biến mất ngay tại chỗ, đột phá bức tường âm thanh, vồ móng vuốt về phía Lý Nguy. Vuốt của thú minh vương hoàn toàn che phủ Lý Nguy, khiến hắn không có chỗ trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận