Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 437 - Giải Phóng

Tần Vũ biết tầng bốn đã nguy hiểm như vậy, tầng năm có thể khiến hắn mất mạng bất kỳ lúc nào, nhưng hắn không thể bỏ cuộc, bất kể thế nào hắn cũng phải tìm cách chữa trị cho Tần Tiểu Vũ, đây là hi vọng cuối cùng của hắn! Tần Vũ bước vào trong cánh cửa in hình rương bảo vật. Chính giữa không gian bên trong cánh cửa có ba rương bảo vật được khóa chặt, nghĩa là bảo vật bên trong rất quý giá! Tần Vũ vừa nhìn đã bị rương bảo vật ở giữa thu hút, khác với hai rương bảo vật màu xám đậm kia, nó có màu vàng đậm. Tần Vũ đến gần quan sát, phát hiện rương bảo vật có bốn lỗ cắm chìa khóa, hai rương bảo vật bên cạnh chỉ có hai lỗ, từ đó có thể nhìn ra chênh lệch giữa chúng.
“Bên trong là quyền trượng tinh linh sao?”
Tần Vũ thầm nói, hắn lấy bốn chiếc chìa khóa ra, chuẩn bị mở rương bảo vật màu vàng đậm, xem ra hắn phải tiếp tục thăm dò tầng năm, nhóm người Ba Mãng nói quyền trượng tinh linh có thể triệu tập tinh linh cực mạnh, nói không chừng có thể trợ giúp hắn tiếp tục thăm dò.
“Rắc rắc rắc!”
Khi từng chiếc chìa khóa được tra vào lỗ, Tần Vũ xoay từng cái một, trong rương bảo vật vang lên một loạt tiếng động máy móc. Khi Tần Vũ vặn chiếc chìa khóa cuối cùng, bốn chiếc chìa khóa tỏa sáng rực rỡ, chậm rãi biến mất, mà rương bảo vật màu vàng sẫm kia cũng dần dần mở ra. Tần Vũ không nhịn được thò đầu nhìn thứ trong rương, nhưng hắn bỗng biến sắc:
“Không ổn!”
Hắn thấy hai tia sáng nhỏ màu đỏ trong rương bảo vật, sau đó một sinh vật quái dị cỡ ngón tay đột nhiên chui ra khỏi khe hở trong rương, lao thẳng vào đầu Tần Vũ. Tần Vũ vội vã nghiêng đầu né tránh, bóng đen kia sượt qua mặt Tần Vũ rồi đáp xuống đất, nó phát ra tiếng cười điên cuồng:
“Tốt tốt tốt! Cuối cùng bổn vương có cơ hội thoát khỏi trói buộc, ta muốn thế giới này phải run rẩy dưới chân bổn vương!”

“Bổn vương trời sinh đã được định sẵn sẽ trở thành đấng tối cao bá chủ thời đại, ngặt nỗi thời vận không tốt, trước bị nô dịch sau lại bị coi như vật chôn cùng, may mà bổn vương lấy được sức mạnh hoàn toàn mới, chết đi sống lại, thời đại này sẽ là thiên hạ của bổn vương!”
Tiếng cười điên cuồng đầy hưng phấn vang lên, giọng điệu của nó tràn ngập kiềm chế, cảm khái và hưng phấn đè nén sắp được giải phóng, như một ác ma bị nhốt rất nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày trốn thoát.
“Thứ gì vậy?”
Lòng Tần Vũ giật thót, hắn vội vàng xoay người lại, tất nhiên hắn cũng nhận ra, trong rương bảo vật hoàn toàn không có quyền trượng tinh linh gì cả, dường như đang nhốt thứ gì đó rất ghê gớm. Tần Vũ từng nghe nói, một số rương bảo vật trong di tích có thể là cạm bẫy, trong rương hoàn toàn không có bảo vật, ngược lại ẩn giấu cơ quan trí mạng, hoặc phong ấn quái vật đáng sợ, Tần Vũ nghĩ có lẽ mình đã gặp phải vế sau. Nghĩ kỹ thì trong một rương bảo vật phong ấn quái vật có thể đã sống mấy ngàn năm, đây là điều đáng sợ đến mức nào?
“Hahaha, chờ ta ra ngoài ăn no trước, với năng lực của ta trong thời gian ngắn sẽ có thể tiến hóa đến trạng thái cao nhất, sau đó trở về tỏa linh tháp, lấy quyền trượng tinh linh, rồi giết chết lão già dám nô dịch bổn vương rất nhiều năm. Ta sẽ trở thành sự tồn tại vĩ đại như chúa tể của thời đại này...”
Thứ kia dường như vì mới được giải thoát, nên cười lớn vô cùng sảng khoái.
“Đây...đây là thứ gì?”
Tần Vũ căng thẳng quay đầu lại, sau khi trông thấy thứ sắp trở thành ma vương chinh phục thiên hạ, hắn không khỏi sửng sốt.
“Thằng nhóc thối, ánh mắt ngươi có ý gì?”
Thứ kia hét to phẫn nộ.
“Ơ...”
Tần Vũ gãi đầu, bởi vì giọng nó to lớn, biết nói tiếng người, nhưng ngoại hình của nó thật sự là...Cơ thể chỉ cỡ ngón tay cái, tứ chi như bọ cánh cứng, đôi mắt nhỏ xíu lóe lên ánh sáng màu đỏ, dưới cái đầu bé tí là miệng đầy răng nanh, nếu phóng to cơ thể của nó lên gấp ngàn lần chắc chắn sẽ là quái vật rất đáng sợ. Nhưng mà...hình thể của nó thật sự quá nhỏ, chẳng qua chỉ cỡ ngón tay cái, vẻ ngoài đáng sợ của nó cùng lắm chỉ dọa được mấy đứa con nít, không khác gì con gián...Nhưng một loài bò sát nho nhỏ như vậy, lại tuyên bố muốn trở thành chúa tể gì đó...chẳng trách ánh mắt Tần Vũ kỳ lạ. Trùng nhỏ tức giận mắng:
“Tiểu quỷ, ngươi đang xem thường bổn vương?”
“Không có.”
Tần Vũ sắp xếp lại lời nói:
“Tại sao ngươi lại ở trong rương bảo vật, chẳng phải trong đó là quyền trượng tinh linh sao?”
Trùng nhỏ nghe vậy, bật cười đắc ý:
“Quyền trượng tinh linh? Cũng chỉ có đám ngu các ngươi mới tin bảo vật như quyền trượng tinh linh lại giấu ở tầng bốn. Quả thật trong tỏa linh tháp có quyền trượng tinh linh, nhưng nó ở tầng tám của tỏa linh tháp, hơn nữa vừa lấy quyền trượng tinh linh sẽ kinh động đến cái tên bị nhốt ở tầng chín kia, giai đoạn hiện nay mà quấy rầy tên kia các ngươi cứ chờ thế giới hủy diệt đi.”
“Chuyện gì thế này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận