Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 292 - Rời Đi

"Đây là?"
Tần Vũ có chút kinh ngạc, con tàu này có chút giống chiến tàu trong truyền thuyết.
Con tàu lớn chầm chậm đáp xuống Mai Cốt Bình Nguyên* rồi biến mất không dấu vết.
Tia chớp màu đen trên bầu trời biến mất, cả thế giới như lấy lại sự bình lặng, chỉ còn đám đông choáng váng và im thinh.
"Cái đó...Nó là gì thế?”
Chu Cường ngạc nhiên nhìn chằm chằm bầu trời, tất cả mọi người vẫn chưa khôi phục lại tâm trạng sau khi vừa bị chấn động bởi cảnh tượng khi nãy.
Kim Tắc Thiên cười khổ nói:
"Đừng quan tâm nó làm gì, trước mắt chúng ta có vấn đề quan trọng hơn."
Mọi người lập tức tỉnh táo lại khi nghe câu này, họ nhìn chằm chằm vào Minh Linh, và con Minh Vương thú* đã hiện ra hơn nửa thân người nơi cánh cổng Minh Giới phía trên đầu. Đúng thế, điều quan trọng nhất bây giờ là họ phải làm gì để sống sót dưới tay Minh Vương thú, những thứ khác không quan trọng.
Đồng thời, có một chuyện bất ngờ đã xảy ra, đó là Tần Vũ nhìn thấy vẻ đấu tranh hiện trên khuôn mặt của Minh Linh.
Minh Vương thú dường như cũng đang chờ đợi mệnh lệnh của Minh Linh nên cũng không bò hẳn ra ngoài, Ô Mộc dường như biết Minh Linh đang vướng vào chuyện gì, nó nghiến răng thuyết phục:
"Vương gia, chuyện chính sự vẫn quan trọng hơn, ngươi phải duy trì sức mạnh của mình, không thể tiêu hao quá nhiều ở đây, chiến hạm Tà Vu vẫn cần sức mạnh của ngươi!" "
Minh Linh hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh trở lại, nó nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng:
"Cậu nhóc, vận may của ngươi rất tốt, nhưng đừng mừng vội, ngươi chỉ có thể sống lâu hơn vài ngày." "
Minh Linh nói xong rồi vẫy tay, Minh Vương thú trông có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn từ từ rút lui về phía cổng của Minh giới.
Minh Linh vẫn luôn ở trong tiểu thế giới này không rời đi là vì để chiếm con tàu khổng lồ vừa rồi, bây giờ con tàu khổng lồ xuất hiện, nó phải lập tức tiến vào trong làm chủ cốt lõi của con tàu, đây là thứ ưu tiên hàng đầu, không thể để phạm chút sai lầm nào, nếu không con tàu khổng lồ này sẽ lại tiến vào khoảng không, và những gì nó muốn không biết sẽ mất bao lâu nữa mới có thể đạt được.
Bây giờ nếu muốn giết chết Tần Vũ và những người khác, nhất định phải để Minh Vương thú ra tay, nhưng Minh Vương thú không thể đi ra khỏi cửa Minh giới, nếu để lỡ cơ hội gia tăng sức mạnh lên gấp mấy lần này để giết chết Tần Vũ và những người khác, chẳng khác nào là bỏ công vô ích.
Đến lúc này, Minh Linh lớn tiếng nói:
"Ngục Khuyển, Cuồng Sơn, chúng ta đi thôi."
Con Minh Vương Thú ở trên đầu Minh Linh lui về bên trong cửa Minh giới, cửa Minh giới chậm rãi khép kín, cuối cùng hoàn toàn biến mất tại trong hư không.
Ngục Khuyển khổng lồ với cơ thể rực cháy lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn người Cao Kiêu rồi nhanh chóng thu nhỏ cơ thể, hóa thành một người đàn ông có làn da đỏ rồi nhanh chân đi đến chỗ Minh Linh.
Còn bên phía Địch Thiếu Phong thì vốn chẳng chú ý tình huống bên này, vẫn cứ liên tục tấn công Cuồng Sơn. Cuồng Sơn hừ lạnh một tiếng, một cánh tay của nó hóa thành một tòa núi nhỏ, đánh một quyền về phần đầu của Địch Thiếu Phong, cả người Địch Thiếu Phong bị đánh lún vào trong lòng đất. nhân cơ hội, Cuồng Sơn sải bước đi tới bên Minh Linh, giải trừ năng lực, từ người Nham Thạch khổng lồ biến thành một người đàn ông khôi ngô.
"Đi."
Minh Linh nhàn nhạt nói, nó nhặt thanh loan đao lên rồi dẫn đầu đi về căn cứ bên ngoài, Cuồng Sơn, Ô Mộc, Ngục Khuyển theo sát phía sau. bọn chúng không nhìn đám người kia lấy một cái, chỉ có chút hiếu kỳ đánh giá Tần Vũ.
Bốn người nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt của mọi người, không có người nào dám ngăn cản, Tần Vũ cũng hiểu rõ nếu như đối phương để Minh Vương Thú kinh khủng kia đi ra thì thế trận sẽ nghiêng theo hướng giết chóc tàn sát, lúc này đôi bên đều dừng tay mới là lựa chọn tốt nhất.
"Bọn chúng. . . Rời đi rồi."
Nhóm Kim Tắc Thiên lúc này mới thở phào thật mạnh.
Hiện giờ trong doanh địa chỉ còn lại vài con quỷ khôi, những con quỷ khôi này bởi vì Minh Linh đã đi xa, mất đi kẻ khống chế, ngây ngốc đứng tại chỗ, mọi người cùng động thủ, rất nhanh đã thanh lý toàn bộ bọn chúng.
Ngoài ra còn xác người đã chết, nhất định phải phá đi bộ não của họ, nếu không họ sẽ sống lại lần nữa rồi biến thành xác sống.
Sau khi dọn dẹp hết tất cả những thứ có thể gây nguy hiểm, mọi người đều im lặng nhìn căn cứ đã hoàn toàn biến thành một vùng phế tích.
Lúc này Bạch Tiểu Na, Địch Thiếu Phong cũng đi tới, Bạch Tiểu Na nhìn qua vẫn đầy năng lượng, nhưng Địch Thiếu Phong trông rất rã rời, trận chiến đấu vừa rồi hắn dùng luôn cả sức bú sữa mẹ, lúc hóa thân thành thì không cảm thấy mỏi mệt, nhưng giờ biến trở về hình người thì cảm giác bị suy kiệt.
"Cuối cùng. . . Cuối cùng cũng an toàn."
Đạo Diệc cũng chạy tới, trong chiến loạn hắn nhờ phù triện do mình vẽ nên không có gặp được nguy hiểm gì, chỉ là khi nhìn cảnh xác chết đầy đất thì vẫn rất đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận