Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 450 - Hô Hấp Ngưng Trệ

Lúc này ở lối vào di tích bên ngoài là một đống hoang tàn đổ nát, mà bên ngoài đó Hoàng tướng quân cùng mấy thủ hạ đang yên lặng chờ đợi.
Một binh sĩ thấp giọng nói:
“Hoàng tướng quân… người đó… liệu có phải đã chết ở bên trong đó rồi không?”
Hoàng tướng quân không nói mà căng mắt nhìn chăm chú vào lối vào di tích.
Một hồi lâu sau, ở nơi đó xảy ra một trận dao động không gian dữ dội, tiếp theo đó mọi thứ đã bình lặng trở lại, nhưng không có bất kỳ người nào xuất hiện ra.
Hoàng tướng quân thở phào một hơi, vừa thấy thương tiếc vừa có chút vui mừng trong lòng:
“Không có ai ra ngoài, xem ra hắn đã không may chết ở trong đó rồi.”
Khác với Hoàng tướng quân, mấy tên binh sĩ còn lại đều vui mừng bật cười hớn hở:
“Ha ha quả nhiên ác giả ác báo, tên ác ma này cuối cùng cũng chết rồi!”
Hoàng tướng quân lắc đầu, hiện tại trong thành phố Thiên Mông, Tần Vũ đã hoàn toàn bị ma hóa, hắn đã giết chết hàng trăm tiến hóa giả, giết chết ba vị chiến thần, thậm chí Khổng Định Quốc, một trong ba người đầu lĩnh của thành phố Thiên Mông cũng đã chết trong tay hắn, trong mắt tất cả mọi người hắn giống hệt như ác ma, hiện giờ hắn đã chết bên trong di tích, họ tin rằng nếu như tin tức này truyền ra ngoài chắc chắn mọi người đều sẽ vui mừng hò reo chứ?
Bất luận thế nào, cái chết của Tần Vũ cũng đều coi như là chuyện tốt đối với thành phố Thiên Mông và cả với Lý Hồng Minh, Tần Vũ là một nhân tố không xác định, năng lực chiến đấu cá nhân của hắn quá mạnh, lại còn là người sát phạt quyết đoán, giữ một người không thể khống chế được như hắn ở trong thành phố Thiên Mông thực sự là một mối hiểm họa đối với tất cả mọi người.
Hoàng tướng quân phất tay, hờ hững nói:
“Đi thôi, trở về báo tin này cho tư lệnh Lý biết.”
Lối vào ở di tích mà bọn họ nhìn thấy đã lần nữa khép lại, Tần Vũ vẫn chưa ra ngoài, chắc chắc đã không may chết ở bên trong, điều này đối với bọn họ chính là kết quả tốt nhất.
Giống như lúc trước khi tiến vào trong tiểu thế giới huyết sắc, hai anh em Tần Vũ đã được Hoa Đóa Thú đưa vào trong một kẽ hở không gian.
Bên trong kẽ hở không gian thậm chí còn chẳng có lấy một tia sáng, mà chỉ là một mảnh hư vô, ở phía sau lưng Tần Vũ nhìn thấy được một quang cầu cực lớn, bên trong quang cầu là một tòa tháp cao khổng lồ, tòa tháp này cao đến mấy nghìn mét, trông giống như núi thái sơn vậy, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ như tinh quang.
“Đây là… tháp Tỏa Linh?”
Tần Vũ kinh ngạc hô lên, từ bên ngoài nhìn vào, tháp Tỏa Linh trôi nổi trong hư không trông vô cùng nguy nga tráng lệ, Tần Vũ nhìn kỹ vào thì thấy tháp Tỏa Linh này quả thật có đến chín tầng.
Olek khiếp sợ nói:
“Cái… cái đóa hoa nhỏ này rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại có thể xé mở không gian xuyên quan vết nứt không gian được chứ?”
Phải biết rằng tháp Tỏa Linh trôi nổi trong không gian, bản thân nó có không gian bảo vệ bao phủ, nếu không thì không biết nó đã bị không gian chảy loạn bên ngoài cuốn trôi đi đến nơi nào rồi, mà Hoa Đóa Thú này lại có thể trực tiếp xé rách tấm màn không gian bảo vệ đó ra thành một lỗ hổng, quả thực khiến người ta phải giật mình!
Có thể thấy được bên trên màn không gian bảo vệ tháp Tỏa Linh có một cái lỗ hổng nhỏ, đây là do vừa nãy Hoa Đóa Thú đã cưỡng ép xé mở, mà cái lỗ hổng đó lúc này cũng dần dần phục hồi lại như cũ.
Olek nói với vẻ cảm thán:
“Nếu như có thể thông qua tầng thứ chín của tháp Tỏa Linh thì sẽ có thể đạt được tòa tháp Tỏa Linh này, phải biết rằng tháp Tỏa Linh này cũng là một trong những món bảo vật quý giá nhất của tộc Chúng Tinh đó!”
Tần Vũ lắc đầu, dù sao ở đời sau hắn cũng chưa từng nghe nói đến người nào có thể giành lấy được tháp Tỏa Linh này, hiện giờ hắn muốn thông qua bốn tầng còn thấy gay go, chứ đừng nói chi đến chín tầng!
Bất chợt Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều cảm thấy rùng mình, bọn họ có thể cảm nhận được có một ánh mắt đáng sợ, gần như là theo bản năng, hai anh em Tần Vũ liền ngẩng đầu lên nhìn về hướng trên đỉnh của tòa tháp Tỏa Linh.
Trên đỉnh tòa tháp có một cái cửa sổ, trên cửa sổ còn có những song sắt được làm nên từ thứ kim loại kỳ lạ, trên đó còn tỏa ra tinh quang nhàn nhạt, nhưng ở bên trong cửa sổ, có một bóng đen cao lớn đang xuyên qua lớp cửa sổ nhìn chăm chú về hướng của họ.
Đó là ánh mắt như thế nào?
Ánh mắt đó giống như ẩn chứa cả một thế giới vô tận, liếc mắt một cái đã có thể đè sập cả trời đất, giờ khắc này đây cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều cảm thấy hô hấp cũng ngưng trệ lại.
Đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ!
Dường như chỉ một ánh mắt đó đã có thể nghiền nát bọn họ đến tan xương nát thịt, đây rốt cuộc là sự tồn tại khủng bố đến mức nào chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận