Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 461 - Dẫn Đường

Tần Vũ khẽ gật đầu:
"Dẫn đường."
Thức ăn trong không gian giới chỉ không còn nhiều nên chúng ta cần bổ sung một ít, nếu không thì nên cân nhắc căn thịt dị thú, thịt dị thú rất khó ăn và không tốt cho cơ thể, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì Tần Vũ không muốn ăn.
Phùng Tử Kiệt nghiến răng nghiến lợi, cậu bé cùng cha mẹ và người dân đi khắp thành tìm kiếm thức ăn nhưng cuối cùng rất nhiều người đã chết, số còn lại đều hoảng sợ bỏ chạy, nhớ đến cảnh Tần Vũ tay không biến ra nước hôm qua, cậu nhóc biết Tần Vũ chắc chắn là Tiến Hoá giả giống những kẻ kia nên gật đầu dẫn đường.
Vừa đi được một lát, sự yên tĩnh trên đường phố nhanh chóng bị phá vỡ. Một tang thi đã phát hiện ra họ. Là một tang thi trông như nam thanh niên cỡ hai mươi. Điều khiến mọi người hơi ngạc nhiên là ngoài một ít mủ và làn da tái nhạt ra thì lớp da của tang thi ấy không hề bị thối rữa, vậy tức là trình độ tiến hóa của nó rất cao.
Phùng Tử Kiệt thấy tang thi này thì sợ đến mức run rẩy. Ngày xưa, những người may mắn sống sót khi gặp tang thi chỉ có một con đường duy nhất để đi là xem ai may mắn sóng sót, ai xui xẻo bị nó truy đuổi ? Muốn chiến đấu với những tang thi này là điều không thể, vì đối với người bình thường, chúng thực sự là bất khả chiến bại.
Nhưng chưa kể đến người bình thường, thể lực của đa số tang thi ở Phi Tuyết Cảnh cao gấp mười lần. Ngay cả nhiều Tiến Hoá Giả cũng không phải đối thủ của chúng, sinh tồn ở ba mươi ba khu vực bị cảm nhiễm nghiêm trọng không phải chuyện chơi.
"Đừng sợ."
Tần Tiểu Vũ sờ đầu Phùng Tử Kiệt, đứa trẻ này sinh ra trong một thế giới tàn khốc như vậy thật đáng thương.
Tên tang thi vừa thấy Tần Vũ và những người còn lại thì hanh chóng tấn công như ma đói thấy thức ăn.
Tên tang thi kia đột nhiên cảm thấy chóng mặt, Tần Vũ xuất hiện trước mặt cách nó ba mét, nó chưa bao giờ nghĩ rằng tốc độ của con người có thể nhanh đến thế. Giây tiếp theo,Tần Vũ đã rút ra Huyết Diễm Thương trong không gian giới chỉ, một ngọn giáo quét ngang trúng vào hộp sọ của tên tang thi.
Tốc độ của nó nhanh đến mức xuất hiện cả tàn ảnh sau lưng.
“Dị năng tốc độ?”
Tần Vũ không hề sợ hãi mà còn vui mừng, bởi vì tang thi có năng lực, nhất định trong người nó có đá tiến hóa.
"Bốp!"
"Cái..cái gì?"
Phùng Tử Kiệt thấy cảnh này, trợn tròn mắt. Tuy hắn biết hai người Tần Vũ có khả năng giết tang thi, nhưng hắn không nghĩ tang thi mạnh như vậy lại bị Tần Vũ đánh bại, đã vậy Tần Vũ còn giết nó dễ như ăn cháo..
Tần Tiểu Vũ cười nói:
“Thực lực của anh ta rất mạnh, ngươi cứ yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
"Dạ."
Phùng Tử Kiệt dùng sức gật đầu, ánh mắt nhóc nhìn Tần Vũ trở nên hoàn toàn khác, là một cái nhìn đầy khát vọng và tôn kính, cậu ước mình có thể trở nên mạnh mẽ như Tần Vũ thì hay biết mấy.
Tần Vũ đốt cháy thi thể tang thi, trong cơ thể nó quả nhiên có một viên đá tiến hóa lấp lánh.
Tần Vũ thấy ánh nhìn lạ mà cũng rất quen trong mắt Phùng Tử Kiệt, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Khi còn thơ bé, hắn cũng nhìn người khác bằng ánh mắt như thế này. Có một hôm nọ, căn cứ của hắn bị một Thú Vương tấn công, lúc mọi thứ sắp bị tiêu diệt thì Bạch Tiiều Na bất ngờ xuất hiện giết chết Thú Vương. Tần Vũ đứng từ xa nhìn cô, cô được tuỳ tùng của nhóm thủ lĩnh nghênh tiến vào trong căn cứ.
Giờ nghĩ lại, Tần Vũ nhận ra đôi mắt của hắn lúc đó và đôi mắt của Phùng Tử Kiệt bây giờhẳn là giống hệt nhau. Cả hai đều khao khát trở nên mạnh mẽ như những cường giả, có thể tự nắm giữ vận mệnh của chính mình.
"Chúng ta tiếp tục đi thôi."
Tần Vũ nói.
Ba người đi dọc con đường nguy hiểm này, đi bộ được hai tiếng đồng hồ thì Phùng Tử Kiệt nói:
"Nhanh lên, tòa nhà cao tầng trước mặt này là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố của chúng ta đấy."
Trên đường đi, họ gặp phải hơn hai mươi con tang thi nhưng tất cả đều bị Tần Vũ giải quyết một cách dễ dàng, Phùng Tử kiệt đã sớm phục sát đất sức mạnh của Tần Vũ.
Nhóm Tần Vũ rẽ vào góc đường, quả nhiên họ thấy trước mặt một tòa nhà cao tầng. Trên cùng là một tấm biển lớn có đề mấy chữ trung tâm thương mại. Nơi đây từng là khu vực phồn hoa nhất thành nhưng giờ đây chỉ còn hoang tàn và vắng vẻ.
Họ bước đến gần bên ngoài toà nhà to lớn, Phùng Tử Kiệt vui vẻ nói:
"Cuối cùng cũng đến rồi, trung tâm thương mại này cái gì cũng có bán, quần áo, điện thoại, lương thực đủ cả."
Bước vào tòa nhà, Tần Vũ lại cau mày, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến dị thường.
Tần Vũ nói với Tần Tiểu Vũ:
“ Ngươi ở đây đợi, ta vào xem thử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận