Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 411 - Kết Quả

Lúc ấy nhờ Tô Nguyên báo tin giúp Tần Vũ, nên Tần Vũ không có ác cảm gì với hắn, vì vậy mời hắn vào nhà, đây là một căn phòng sang trọng chỉ có khách quý của thành Thiên Mông mới có thể ở, Lý Hồng Minh hiển nhiên đã tiếp đãi hắn với tiêu chuẩn cao nhất vì không muốn Tàn Vũ có ác cảm với mình.
Ngay khi thấy Tần Vũ, Tô Nguyên đã rất hào hứng nói với Tần Vũ:
"Tần tiên sinh, cảm ơn rất nhiều!" "
Tần Vũ rất khó hiểu, hắn nói:
"Tại sao? Ta chưa từng giúp gì cho ngươi mà đúng không? "
Tô Nguyên gãi gãi đầu, cười nói:
"Thật ra ta là ứng cử viên cho chức Chiến Thần của thành Thiên Mong, chỉ khi Chiến Thần đang tại vị ngã xuống thì mấy người chúng ta mới có cơ hội được cân nhắc lên, hôm qua ngươi... ha ha..."
Tô Nguyên nhếch miệng cười, Tần Vũ không nói nên lời khi thấy cảnh này, hôm qua hắn đã phế truất một chiến thần, giết chết hai Chiến Thần, cho nên vị trí của mười Chiến Thần đứng đầu đều đang bỏ trống, chính bản thân Tô Nguyên cũng không ngờ hắn lại được thăng tiến.
Chỉ cần hắn trở thành Chiến Thần thật sự, thành Thiên Mông sẽ cố gắng hết sức để bồi dưỡng hắn, trong khoảng thời gian hắn có thể trở nên mạnh mẽ.
Tần Vũ lắc đầu nói:
"Đây đều là kết quả do bản thân ngươi cố gắng, ngươi không cần cảm ơn ta."
Cảm ơn hắn xong thì Tô Nguyên rời đi, có thể thấy hắn đang bừng bừng khí thế cho vị trí Chiến Thần này, vì trở thành Chiến Thần thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ sớm trở thành cường giả đi đầu trong tiến hóa.
Không lâu sau khi Tô Nguyên rời đi, sắc trời tối sầm lại, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cùng đi ngủ.
Đêm, Tần Tiểu Vũ gối đầu lên cánh tay Tần Vũ, cô đang mãi suy nghĩ đến một chuyện đến thất thần.
Thấy vậy, Tần Vũ có chút nghi ngờ nói:
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Tần Tiểu Vũ có chút buồn bã nói:
"Anh, ngươi nghĩ ta có thể chết không?"
Khi Tần Vũ nghe thấy lời này, hắn ôm Tần Tiểu Vũ chặt hơn rồi nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng nói những lời ngu xuẩn như vậy, ngươi sẽ không chết, ngày mai vào phế tích nhất định sẽ tìm được cách chữa trị cho ngươi."
"Ừm."
Tần Tiểu Vũ nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực Tần Vũ, cô cũng là người bình thường, sợ chết, đặc biệt là sợ sau khi mình mất đi thì Tần Vũ sẽ đau đớn cỡ nào?
Ngay sau đó, Tần Tiểu Vũ ngủ thiếp đi, Tần Vũ thở dài, hắn cũng lo lắng, nếu... nếu trong di tích không có cách nào chữa trị cho Tần Tiểu Vũ, vậy hắn phải làm gì đây?
Đêm đã khuya, Tần Vũ cũng rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, bất thình lình, hai mắt Tần Vũ đột nhiên mở ra, bên ngoài nhà có tiếng la hét.


"Cái gì vậy?"
"Có phải là dị thú không?"
Lý Hồng Minh sắp xếp cho nhóm Tần Vũ ở khu vực mà chỉ có khách quý mới ở, nơi này được canh gác nghiêm ngặt, mỗi ngày đều có người thay phiên nhau túc trực, nhưng âm thanh kia rõ ràng là vang ra ngay bên ngoài cửa.
"Dị thú? Ta không phải thứ đó!”
Một tiếng cười khàn khàn vang lên ngoài kia.
Ánh mắt Tần Vũ trở nên nghiêm trọng, Tần Tiểu Vũ cũng đã tỉnh lại, cô ngạc nhiên:
"Có chuyện gì vậy?"
Tần Vũ không lên tiếng, hắn phát hiện có một luồng hào quang kỳ lạ, rõ ràng có kẻ đang đi về phía họ.
Chẳng mấy chốc, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã mặc quần áo xong, họ nhanh chóng đi ra ngoài.
Đây là một khoảng sân Tứ Hợp Viện rộng rãi, ở giữa sân xuất hiện một hình bóng tối tăm, xung quanh có hơn hai mươi binh lính vũ trang đầy đủ vây quanh bóng dáng ấy, tất cả đều mang nét mặt trang nghiêm.
Trong hàng lính, một người đàn ông có vẻ là binh sĩ đội trưởng, nói với giọng trầm.
"Ngươi là ai?"
Người mặc cả cây đen cười quái dị:
"Ta là ai ư... Ta là Nguyên Quỷ đại nhân! "
Không còn băn khoăn gì nữa, sự dị biệt của kẻ tự xưng là Nguyên Quỷ đại nhân này khiến mọi người phải dè chứng, kẻ này chắc chắn không phải là tang thi, bởi vì hình thù của Nguyên Quỷ quá kỳ lạ, tựa như được tạo thành từ nhiều cái bóng, cũng không thể là dị thú, dị thú nào mà có trí thông minh cao như vậy, nó còn có thể nói được tiếng người?
Lúc này, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã ra bên ngoài, sau khi thấy con quái vật này cũng sửng sốt.
Nó có hình người, cao khoảng hai mét năm, toàn thân nó đen kịt giống như một chùm bóng đen, đôi mắt nó âm u, trên đầu mọc ra một đôi sừng tựa ác quỷ, miệng thì rộng đến nỗi tưởng chừng như có thể nuốt chửng đầu người. Nó mỉm cười, nhe ra hàm răng trắng sắc nhọn, có vẻ như nó rất khoái chí trước sự bàng hoàng của mọi người ở đó.
Ngoại hình của Nguyên Quỷ rất đáng sợ, nhìn vào là biết nó không phải là phường dễ trêu chọc.
Trong mắt binh sĩ đội trưởng lóe lên sát ý, hắn lặng lẽ ra hiệu, trong tích tắc tất cả binh sĩ ở đó vây quanh Nguyên Quỷ rồi đồng loạt bóp cò.
Dù Nguyên Quỷ là thứ gì đi chăng nữa thì nửa đêm lẻn vào thành Thiên Mông chắc chắn có ý đồ xấu, việc tốt nhất nên làm đương nhiên là tiêu diệt hoàn toàn con quái vật vô danh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận