Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 408 - Hưởng Thụ Cuộc Sống

*Chương này chỉ 10 TLT
---
Thấy dáng vẻ Linh Tâm Nhi yêu thích không nỡ rời tay, Tần Vũ quay sang nói với Tiểu Hoàng:
“Bọn ta lấy thanh kiếm này.”
Tiểu Hoàng nghe vậy liền cười nói:
“Đương nhiên là được, tư lệnh Lý đã dặn dò, anh Tần đều có thể lấy bất kỳ món đồ nào bên trong bảo khố.”
Tần Vũ oán thầm trong lòng, nếu cho phép hắn có thể lấy bất kỳ món nào vậy còn để nhiều người như thế đi theo hắn làm cái gì chứ? Còn không phải là vì sợ hắn sư tử há miệng dọn sạch kho báu hay sao.
Nhưng họ cũng lo lắng thừa, những món đồ bình thường Tần Vũ thật sự không nhìn tới, nếu là món đồ lọt vào mắt hắn, những người này cũng không thể ngăn được hắn mang đi…
Tần Vũ nhìn Linh Tâm Nhi, cười nói:
“Giờ nó đã thuộc về ngươi rồi”
Linh Tâm Nhi hào hứng đến mức đỏ mặt, cô gật đầu thật mạnh:
“Cảm ơn ngươi, anh trai.”
Linh Tâm Nhi vuốt ve thanh đoản kiếm trong tay, bỗng nhiên cô phát hiện ra trên thân kiếm có khắc hai chữ nhỏ, những cô không biết hai chữ này, chắc chắn là chữ cổ của thời đại nào đó.
Binh sĩ kia thấy vậy liền giới thiệu thêm:
“Chữ cổ được khắc trên thanh kiếm về sau đã có giáo sư chuyên nghiên cứu văn tự cổ xem qua, hai chữ này là tên của thanh kiếm, hình như tên là Linh Tâm.”
Binh sĩ vừa dứt lời, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Linh Tâm Nhi đều sững sờ, thanh đoản kiếm này tên là Kiếm Linh Tâm sao? Vậy thì cũng trùng hợp quá rồi đó.
Tần Tiểu Vũ cười nói:
“Tâm Nhi, thanh đoản kiếm này thật sự rất có duyên với ngươi đó.”
Linh Tâm Nhi cũng gật đầu vô cùng vui vẻ, cô lại càng yêu thích thanh kiếm này.
Sau khi Linh Tâm Nhi cất Kiếm Linh Tâm vào, đám người Tần Vũ lại tiếp tục đi tham quan trong bảo khố.
Không lâu sau đó Tần Vũ đã đi đến trước một tủ kính, bên trong tủ kính là từng cái ống nghiệm trong suốt, bên trong ống nghiệm chứa đầy dịch thể kỳ lạ.
Tiểu Hoàng vội nói:
“Cái này là dịch tễ L1, sau khi tiêm vào có thể tăng thêm một lượng thể chất nhất định, nhưng đối với người có thể chất cao thì không có tác dụng nhiều.”
Tần Vũ nhận ra được, trước đó không lâu Tần Tiểu Vũ đã từng nhận được một lọ, nhưng món đồ này hoàn toàn không có tác dụng với họ, Tần Vũ cũng không hề có hứng thú với thứ này.

Khổng Như Long chơi đến đã đời xong thì thoải mái lật người lại, hắn để hai tay dưới gáy, mỗi ngày trôi qua hắn đều được hưởng thụ cuộc sống rất thoải mái.
Trong khi những người khác phải chật vật, liều mạng đấu tranh để sinh tồn trong tận thế, Khổng Như Long lại được sống trong nhung lụa như trước khi tận thế xảy ra, còn sung túc hơn bất kì ai khác, biết làm sao được, ai bảo ông trời cho hắn một người cha giàu có đến vậy?
"Hehe, dám khiêu khích ta, thằng nhóc thối kia áng chừng đã bị người của cha ta giết chết rồi nhỉ?"
Khổng Như Long nghĩ nghĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
"Chắc cũng tóm được cả em gái của hắn rồi, vậy hai ngày nữa mang cô ả đến cho ta, ta nhất định sẽ... Ha ha ha..."
"Bang bang!"
Đúng lúc này, cửa phòng hắn bị đá dữ dội, Khổng Như Long giật mình, hắn tỉnh táo lại, tức giận gầm lên một tiếng:
"Muốn chết sao? Không biết đây là phòng của ai à?"
Nhưng người ngoài cửa không hề có ý dừng lại, sau một tiếng nổ lớn, cánh cửa chạm khắc bằng gỗ quý đã bị một cú đá làm vỡ, một nhóm binh sĩ vũ trang đầy mình lao vào.
Khổng Như Long và người phụ nữ bên cạnh đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi những binh sĩ kia bước vào phòng, họ liền dán mắt lên người Khổng Như Long, Khổng Như Long mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, hắn vội vàng nói:
"Khoan đã, các ngươi..."
"Bằng bằng bằng!"
Không may là trước khi Khổng Như Long kịp nói cho xong, những binh sĩ này đã chĩa súng về phía hắn rồi bóp cò, trong nháy mắt vô số viên đạn bay ra từ nòng súng, mặc dù Khổng Như Long là tiến hóa giả bậc hai, nhưng hắn lại không kịp sử dụng năng lực của mình, đầu hắn dính mấy phát đạn, cơ thể cũng bị đạn găm ra mấy lỗ, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh hắn không tránh khỏi liên luỵ, bị đạn bắn cho tan tát.
Khổng Như Long cho đến lúc chết vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao những binh sĩ này lại giết hắn.
Khổng Như Long đã chết, Triệu Hưng Thuỵ lẫn Lý Hồng Minh đều không muốn giữ Khổng Như Long, nếu không với thân phận là con trai duy nhất của Khổng Định Quốc, hắn có thể gây ra vài rắc rối khi đang nắm giữ nguồn lực mà Khổng Định Quốc để lại, vậy nên nhất định phải loại bỏ hắn.
Còn về phía Tần Vũ, đúng như dự đoán của hắn, Lý Hồng Minh rời đi chưa bao lâu thì Triệu Hưng Thuỵ tìm tới cửa, hắn cũng muốn nhờ Tần Vũ giúp đỡ, nhờ Tần Vũ giết Lý Hồng Minh, đồng thời hứa rằng trong tương lai hai người họ có thể chia đều toàn bộ thành Thiên Mông, Tần Vũ thẳng thắn từ chối, đồng thời cũng nói sẽ không can thiệp vào trận chiến giữa mấy người họ, Triệu Hưng Thuỵ đã chứng kiến cách Tần Vũ giết chết Khổng Định Quốc nên không dám dây dưa, đành ôm tức giận rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận