Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 272 - Ta Không Muốn Chết

Tần Vũ lắc đầu:
“Hiện giờ tình hình cấp bách, ngươi đến chỉ huy tác chiến ở các nơi khác đi, đám quỷ khôi này càng giết nhiều người sẽ càng trở lên lớn mạnh, tận dụng thời điểm này chúng vẫn còn yếu, chúng ta giết chết chúng.”
“Ừm, vậy ta đi đến nơi khác trước!”
Kim Tắc Thiên vội vàng gật đầu, chạy đến khu vực xảy ra hỗn chiến.
“A a a!:
Vẻ mặt cậu thiếu nhiên nhỏ gầy sợ hãi, trong tay cậu bé này cầm một cây đao thép, chính là Khổng Vĩ, một con quỷ đánh về phía hắn, Khổng Vĩ bị doạ sợ nên nó la to.
Trước tận thế, Khổng Vĩ chỉ là một học sinh bình thường, sau đó trở thành người tiến hoá, năng lực của hắn là hệ cảm giác đôi mắt ưng, về cơ bản không có nhiều sức chiến đấu, bình thường tác dụng của hắn cũng chỉ là đi theo một tiểu đội ra ngoài săn bắn, làm trinh sát, xách hành lý v.v, cơ bản chưa từng trải qua chiến đấu.
Mà con quỷ khôi nhào tới phía hắn là một người đàn ông có râu quai nón, người đàn ông này không ai khác chính là Ngụy Lập Tân, người mà bọn họ mới gặp cách đây không lâu, nhưng Ngụy Lập Tân đã bị giết, hơn nữa cũng đã biến thành quỷ khôi!
Trong lòng Khổng Vĩ không đau khổ mà chỉ có sợ hãi, hắn giơ cương đao, nhưng dù thế nào cũng không dám chém xuống.
“A! Là ngươi ép ta!”
Sắc mặt của Nguỵ Lập Tân khi biến thành quỷ khôi rất dữ tợn, dường như muốn xé Khổng Vĩ ra thành mảnh nhỏ, nó càng ngày càng đến gần, cái chết cận kề, cuối cùng Khổng Vĩ điên cuồng hét lớn, chém một nhát vào đầu Nguỵ Lập Tân.
“Hí hí!”
Nhưng do Khổng Vĩ quá khẩn trương nên nhát đao này bị lệch, vẫn chưa chém tới đầu của Nguỵ Lập Tân, mà chém thẳng vào bả vai hắn, nửa bả vai của Nguỵ Lập Tân bị chém xuống, nhưng vì là thân quỷ khôi nên cơ bản hắn không có chút thương tổn nào, cũng không cảm nhận được sự đau đớn, lúc này tất cả những gì nó có thể nhìn thấy chỉ là máu thịt thơm ngon gần gũi trong tầm tay.
Xuất phát từ khát vọng sống ban đầu, nó biết rõ chỉ cần tiếp tục giết chóc, nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một sinh mệnh mới thực sự!
Nguỵ Lập Tân mở miệng rộng, cắn một phát vào cổ Khổng Vĩ, ngay lập tức Khổng Vĩ la lớn lên vì đau đớn, hắn một mực đẩy đầu của Nguỵ Lập Tân lên, đẩy nó ra ngoài, nhưng chính vì vết rách này mà một mảng máu thịt lớn trên cổ hắn bị xé ra, máu tươi ồ ạt như tự chảy ra.
“Ta…ta không muốn chết…”
Nỗi sợ bao lấy Khổng Vĩ, hắn liều mạng băng bó yết hầu, nhưng mà trong nháy mắt máu tươi đã nhuốm đỏ cả tay hắn.
Ngụy Lập Tân từ trên mặt đất đứng dậy, mất đi nửa vai, nó lộ ra vẻ mặt tái nhợt hung ác, tràn đầy sát ý, lại lao vào Khổng Vĩ.
Khổng Vĩ bị Nguỵ Lập Tân ném xuống đất, Nguỵ Lập Tân nóng lòng muốn cắn hắn lần nữa, khi một đao phong màu xanh nhạt vòng qua cổ Nguỵ Lập Tân, khiến cổ hắn bị gãy, từ từ biến thành một làn khói và tiêu tan.
“Khổng Vĩ, ngươi không sao chứ?”
Một thiếu niên tập tễnh chạy lại, quỳ một chân lên mặt đất, vội vàng hỏi, người này là Hứa Nặc.
Hứa Nặc vừa mới bị quỷ tướng đánh gãy vài cái xương sườn, nếu hắn không phải người tiến hoá, thì lúc này hắn đã không thể đứng dậy, chứ đừng nói đến
phóng ra đao phong, cứu Khổng Vĩ.
“Cứu…cứu ta…”
Trong mắt Khống Vĩ ngập tràn nỗi sợ hãi với cái chết, hắn giãy dụa nói, máu ở cổ vẫn không ngừng chảy ra.
“Ngươi…Ngươi đừng nói chuyện.”
Hứa Nặc luống cuống, hoàn toàn không có biện pháp nào.
Ánh sáng trong mắt Khổng Vĩ dần dần biến mất, cuối cùng hắn vẫn chết.
Hứa Nặc trầm mặc, không lâu sau đó, từ bên trong thi thể của Khổng Vĩ có một bóng người từ từ ngồi dậy, mặt của hắn giống ý đúc Khổng Vĩ, chính là quỷ khôi sinh ra từ thi thể Khổng Vĩ sau khi hắn chết.
Quỷ khôi Khổng Vĩ đánh về phía Hứa Nặc, trong mắt Hứa Nặc có chút bi thương, sau đó hắn đưa tay chém vào cổ của quỷ khôi Khổng Vĩ, một đao phong chém đứt cổ nó.
Sinh mệnh, chính là yếu ớt như vậy, ở trong tận thế lại càng như vậy, muốn sống sót, nhất định phải có dũng khí cầm đao lên, nếu không dù có sống tạm bợ, đến cuối cùng cũng sẽ chết.
Lúc này toàn bộ nơi tập trung rối loạn, người thường không thể giết được đám quỷ khôi hung tàn, chỉ có người tiến hoá mới làm hại được chúng, hơn nữa người mà bị quỷ khôi giết chết sẽ biến thành quỷ khôi, chuyện này giống như dịch bệnh, trong thời gian dài như vậy, số lượng đám quỷ khôi này dường như không có chút suy giảm nào, mà trong thời gian ngắn nơi tập trung đã có hơn ba trăm người chết, toàn bộ bọn họ đều biến thành quỷ khôi, tấn công người của chính mình.
Đây chính là nỗi kinh hoàng của Minh Linh Thi Vương, mỗi lần còn không lộ diện nhưng nó gần như biến mục tiêu của mình thành quỷ khôi.
Nhưng nơi tụ tập không phải là không có sức phản kháng, trên thực tế chỉ cần biết nhược điểm của quỷ khôi, người tiến hoá bình thường không khó để đánh chết nó, ít ra không khó bằng đánh với tang thi.
Tổng cộng bốn năm con quỷ khôi đánh về phía người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận