Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 341 - Về Ký Túc Xá

Chu Công sắp xếp ký túc xá cho hai anh em Tần Vũ rồi nói:
“Các ngươi về ký túc xá trước đi, hôm nay trước mắt các ngươi hãy làm quen hoàn cảnh sống xung quanh, ngày mai các ngươi sẽ chính thức bắt đầu hành trình cuộc sống của một người lính thực thụ.”
Cuối cùng, Chu Công dặn dò thêm một câu:
“Còn nữa, điều cuối cùng phải nhắc đến là đừng gây sự ở đây, có rất nhiều tiến hóa giả ỷ vào thực lực của mình đều không khuất phục trước quản giáo, họ một khi ra tay cũng sẽ không kiểm soát nặng nhẹ.”
Hai anh em Tần Tiểu Vũ cũng không để tâm đến câu nói này, họ đã từng gặp qua rất nhiều tiến hóa giả, đừng nói tiến hóa giả bình thường, cho dù là tiến hóa giả cấp hai ở trong mắt họ cũng không chịu được một đòn công kích.
Trên đường đi, Tần Tiểu Vũ cúi thấp đầu nói:
“Anh trai, ta xin lỗi, nếu không phải ta…”
“Khờ quá.”
Tần Vũ mỉm cười khẽ vỗ vào đầu Tần Tiểu Vũ, rồi nói:
“Đừng lo lắng, nơi này rất có thể có một di tích thượng cổ, chỉ cần chúng ta tiến vào trong đó thì sẽ có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh cho ngươi, nói không chừng còn có thể đạt được những thu hoạch khác nữa đấy!”
Tần Vũ thực sự không trách Tần Tiểu Vũ, không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào, chuyện Tần Tiểu Vũ bị thằng nhóc kia cắn một cái đã gây lây nhiễm virus lam bệnh cũng là chuyện không thể dự đoán trước được, cho nên hoàn toàn không thể trách cô, huống hồ Tần Tiểu Vũ mắc phải căn bệnh này, trong lòng Tần Vũ cũng đau lòng không thôi, sao có thể nỡ lòng trách cô được chứ?
Trong lòng Tần Tiểu Vũ vô cùng cảm động, cô nhớ đến lúc nhỏ, mỗi lần cô bị cảm, Tần Vũ đều sẽ xin nghỉ ở nhà chăm sóc cô chu đáo, Tần Vũ khi đó là dịu dàng nhất, Tần Vũ của hiện tại vẫn như vậy.
Đi đến bên ngoài ký túc xá, Tần Tiểu Vũ nói với vẻ lưu luyến:
“Anh trai, ta phải đi báo cáo rồi.”
“Ừm, lát nữa ăn cơm trưa ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài.”
Tần Vũ gật đầu, ký túc xá nam và ký túc xá nữ ở đây cách riêng biệt ra.
Tần Vũ đi về phía ký túc xá của mình, sau khi đợi nhận các đồ dùng sinh hoạt như quân phục, chăn, bàn chải đánh răng,… hắn đi đến một căn phòng ở tầng ba.
Cửa phòng đang mở, Tần Vũ đi thẳng vào trong phòng, căn phòng rất lớn bên trong đặt hơn mười cái giường, trong phòng có tổng cộng mười một, mười hai người, lúc này họ đều đang nhìn Tần Vũ, trong ánh mắt tỏ ra chút cảm giác ngông nghênh, Tần Vũ liếc nhìn họ một cái sau đó cũng chẳng để tâm đến, hắn đi về phía giường ngủ còn để trống, sau đó đặt các vật dụng sinh hoạt xuống giường.
Rất nhanh sau đó đã có hai tên đầu đinh đi tới, trong đó một tên đầu đinh có chóp tóc nhuộm vàng đã lên tiếng:
“Này lính mới, mau đến gặp anh Đào.”
Tần Vũ cũng không quay đầu lại nhìn:
“Ta không quen biết hắn.”
“Ha ha, thằng nhóc ngươi cũng kiêu ngạo thật đấy, ở bên ngoài ngươi có thể kiêu ngạo, nhưng ở trong này toàn bộ đều là tiến hóa giả, ngươi tưởng rằng ngươi còn có thể giống như ở bên ngoài sao? Đi đến đây ra mắt anh Đào đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải chịu đau khổ.”
Tên đầu đinh kia hừ một tiếng rồi nói.
Mà người thanh niên badboy dáng vẻ vô lại kia thì đang bắt chéo chân ngồi trên giường, cho dù trên người hắn ta đang mặc quân trang, nhưng lại chẳng hề có một chút khí chất nào giống với một quân nhân.
Người thanh niên này cõ lẽ chính là “anh Đào”, trông hắn ta vô cùng cường tráng, Hứa Đào cũng chính là lão đại của hơn mười người trong phòng ký túc xá 302 này, trong quân doanh tiến hóa giả toàn bộ đều là tiến hóa giả, mà nơi nào có người ắt sẽ có giang hồ, việc kéo bè kết phái cũng không hề ít, mà Tần Vũ vừa đến đây, họ đương nhiên phải ra oai phủ đầu để cảnh cáo hắn, để hắn hiểu rằng ai mới là lão đại trong đoàn thể này.
Mà những người trong phòng ký túc xá này trước đó không lâu vẫn chỉ là những người bình thường, về kỷ luật gì đó vẫn chưa dễ dàng để bồi dưỡng nên được.
Hai tên đầu đinh thấy Tần Vũ phớt lờ họ, họ liền hừ lạnh nói:
“Xem ra phải cho ngươi nếm chút cay đắng rồi!”
Nói xong, họ liền đưa ta muốn tóm lấy bả vai của Tần Vũ.
“Bốp bốp!”
Hai tiếng bạt tai vang lên giòn giã, hai tên đầu đinh cũng đã bay ngược ra ngoài cách đó năm sáu mét, sau đó còn đập mạnh xuống đất, họ ngọ ngoạy một hồi mới ngồi dậy được, trên gò má mỗi người còn có một dấu bàn tay đỏ tươi, bên khóe miệng còn đang rỉ máu.
“Thằng chó này, ngươi muốn chết!”
Hai tên đầu đinh vừa thẹn vừa giận, toàn bộ những người còn lại trong phòng ký xúc xá đều đứng dậy xoa tay xắn áo hăm he, trên mặt người nào người nấy đều tỏ ra vẻ đối địch.
“Dừng tay!”
Lúc này người tên Hứa Đào kia chậm rãi lên tiếng, khóe miệng hắn ta còn nở nụ cười khinh miệt, hắn ta ngoắc ngón tay với Tần Vũ, miệng còn nói:
“Có thể ngươi cho rằng mình có chút bản lĩnh, đến đây, ta sẽ đánh bại ngươi!”
“Anh Đào uy vũ!”
“Anh Đào vô địch!”
Những người khác ở trong phòng thấy thế cũng cùng hô to tâng bốc hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận