Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 178 - Ổ Rắn

Mà đám người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đương nhiên cũng tỉnh dậy, bọn họ không nói gì, chỉ nhanh chóng chui khỏi lều trại.
"Có chuyện gì vậy?”
Bọn họ vừa bước ra ngoài thì Đạo Diệc ở lều đối diện cũng vừa lúc đi ra, vẻ mặt của hắn rất mệt mỏi, muỗi đêm trong rừng rất nhiều, hắn khó lắm mới ngủ được một chút thì đã bị đánh thức.
“Mọi người cẩn thận.”
Tần Vũ nghiêm mặt nhìn lướt qua bốn phía, hắn cảm giác được một hơi thở tương đối nguy hiểm.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lục Vân, Cao Kiêu, Dương Cảnh Lăng bảo vệ Lý Nguy đi đến, Lý Nguy trầm giọng hỏi.
Lúc này binh sĩ kia cũng đã chạy tới, trong năm người chỉ có một mình hắn vì có dị năng tốc độ mà tránh được một kiếp, hắn hoảng sợ run rẩy nói.
“Rắn...Có rất nhiều rắn!”
Hắn vừa dứt lời thì bụi cây đằng trước chợt rung lên, những con rắn chầm chậm bò ra, có con rắn màu đỏ rực tản ra khí tức nóng bỏng, có con rắn màu xanh băng âm u lạnh lẽo, cũng có con màu xanh biếc có sương độc lượn quanh. Con nào con nấy cũng dài ba năm thước, thậm chí còn có con dài đến mười hai mươi thước.
“Tê tê tê!”
Từng cặp mặt xanh biếc lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía này, khiến cho da đầu của tất cả mọi người đều tê dại.
Dương Cảnh Lăng hít một hơi lạnh:
“Chúng ta chui vào nhầm ổ rắn rồi ư?”
“Tình hình có lẽ còn tệ hơn.”
Lục Vân trầm giọng nói, một người ngày thường có vẻ tuỳ tiện ngả ngớn như hắn giờ đây lại trở nên rất nghiêm túc.
“Xột xoạt.”
Không chỉ có rừng cây ở phía trước, rừng cây bên trái, bên phải và phía sau cũng bắt đầu rung động.
Con cóc, con rết, bò cạp...những loài độc vật khiến người nhìn hoảng hốt đều chui từ trong rừng ra.
“Cái này...Cái này...Đậu má, ngũ độc hội tụ hả?”
Lục Vân chửi ầm lên.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên âm trầm, có vài binh sĩ đã bắt đầu run chân. bốn phía đều là mấy loại độc vật ghê tởm, cho dù bọn họ la fngười đã trải qua huấn luyện nhưng trong lòng cũng lo sợ bất an.
“Thật đáng sợ!”
Tần Tiểu Vũ chỉ cảm thấy da gà trên người đều nổi hết lên, cô gái nhỏ vốn có tính bài xích với mấy thứ như rắn rết côn trùng, càng đừng nói đến việc mấy con trước mặt đều là dị thú đáng sợ!
“Xè xè!”
“Ộp ộp!”
“Khè khè..”
Tiếng kêu liên miên không dứt, con cóc nhỏ nhất trong đám cũng lớn cỡ cái chậu rửa mặt, con lớn nhất thì chẳng khác một chiếc xe cỡ nhỏ, toàn thân mọc đầy túi độc màu vàng, bên ngoài còn nhỏ nước mủ, nhìn mà phát ói.
Còn rết thì khỏi nói, lớn vô cùng, con nhỏ nhất cũng dài như cánh tay, trong đó có con dài chừng bốn năm thước, hai hàng chân hai bên cơ thể giống hệt như những lưỡi đao đang loé sáng. Khó có thể tưởng tượng hậu quả khi bị đám rết này quấn lấy.
Lúc này đoàn người đã bị đám độc vật bao vây, có binh sĩ bắt đầu xuất hiện vẻ mặt tuyệt vọng. Chỗ này đâu phải là rừng Thông Đỏ, phải là rừng Ngũ Độc mới đúng!

Tiếng kêu vang liên tục làm cho người ta cảm thấy run rẩy, thần sắc Lý Nguy trở nên cực kì âm trầm, bọn họ có hơn bốn trăm người giờ đang bị dị thú hệ độc này vây quanh, rất khó tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao, cũng có khả năng họ sẽ chết sạch cả đám!
"Đều...Đều là tại ta..."
Dương Cảnh Lăng tự trách, nếu biết sớm sẽ thành ra thế này, hắn nhất định sẽ dẫn toàn đội đi đường vòng.
Thấy Dương Cảnh Lăng tự trách, Lục Vân an ủi nói:
"Đừng nói như vậy, đâu ai biết trước sẽ có chuyện thế này.”
"Đúng, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là chạy ra ngoài thật nhanh."
Lý Nguy cũng nói, hắn thân là một người lãnh đạo,bây giờ rõ ràng không phải là lúc để trách móc bất cứ ai.
Lý Nguy lớn tiếng nói:
"Tất cả mọi người nghe cho kỹ, hãy cùng nhau đánh giết phá vòng vây ra ngoài, nếu như lỡ bị tách ra, hãy đến huyện Hồng Phong bên kia rừng thông đỏ này tập hợp! ”
Bậy giờ chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giết ra một đường sống!
“Xè xè!”
Một con rắn lớn đen kịt dường như không kiềm chế được nữa, nó lắc lư thân thể bò thật nhanh đến nơi đóng quân, việc này như rung lên rồi một hồi chuông tín hiệu, khiến cho người lẫn thú đồng loạt tấn công.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Con rắn đen kịt kia vừa mới lao đến cách hơn mười thước, đã bị vô số viên đạn bắn cho rách vảy toàn thân, những cái lỗ bị đạn găm vào trên người nó phun ra máu, con rắn lớn mềm nhũn rơi xuống đất, chết ngay tức khắc.
Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng!
“ Xè!”
Thêm một con rắn lớn màu xanh nữa xuất hiện, thân nó dài chừng bảy tám thước, nó dựng đầu rắn lên, há miệng phun lưỡi ra nhanh như gió, trong nháy mắt cái lưỡi ấy vươn dài ra cắt đầu của binh lính cách đó chục thước thành hai nửa vì hắn không tránh kịp.
“Tư lệnh Lý, mau lên xe!”
Lúc này ba người Cao Kiêu đang che chở cho Lý Nguy để mau chóng tiến vào trong một chiếc xe tải lớn, xe chậm chạp mà khởi động, bỗng trên đoạn đường phía trước bao vây bởi một đàn nhện, con nào con nấy cỡ cái chậu rửa mặt, chúng giương nanh múa vuốt chặn đường, muốn lái xe qua được sẽ rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận