Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 212 - Màu Đỏ

Trong đám người chỉ có thiếu niên tên Mã Tùng kia đờ đẫn đứng tại chỗ:
"Hắn...Họ...Họ đều...Họ đều rất mạnh! ”
Dị năng của Mã Tùng chính là đôi mắt, là dị năng thuộc về hệ cảm giác, hắn có thể nhìn ra trình độ sức mạnh của đối phương, trong mắt hắn Hỏa Giáp Trùng Vương là màu đen, có nghĩa là sức mạnh bất khả chiến bại, hắn cũng thấy đám mây có sắc đen ở trên người Tần Tiểu Vũ, về phần chàng thanh niên nãy giờ vãn im lặng kia, thì lại mang một màu sắc đỏ như máu, đây là điều hắn chưa từng thấy!
“Ngoan!”
Ngay khi mọi người cho rằng Hỏa Giáp Trùng Vương hung hãn muốn xé xác cô gái xinh đẹp trông nhu nhược và yếu đuối này thì một chuyện khiến họ trợn mắt đã xảy ra.
“Oe oe!”
Hỏa Giáp Trùng Vương hung tàn giống như chó con phát ra tiếng nức nở đáng thương, dùng cái đầu cực lớn cọ xát trên tay Tần Tiểu Vũ, bộ dáng trông rất tủi thân.
"Biết rồi biết rồi, sau này sẽ không bỏ ngươi một mình nữa."
Tần Tiểu Vũ nhẹ giọng an ủi Hỏa Giáp Trùng Vương, mấy ngày nay Hỏa Giáp Giáp Vương đã trợ giúp rất nhiều cho bọn họ, ở trận chiến trước đó lại lập không ít công trạng, nên Hỏa Giáp Trùng Vương hung ác trong mắt cô chẳng khác thú cưng bình thường là mấy.
“Oăng Oăng!”
Hỏa Giáp Bản Vương vui vẻ phát ra tiếng kêu, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Cái này...Chuyện gì đang xảy ra vậy? Quái vật này không tấn công cô ta...mà còn..."
Cằm Lý Tiêu sắp rơi xuống vì kinh ngạc.
Biểu cảm trên mặt những người khác cũng vô cùng đặc sắc, vừa rồi họ còn nghĩ Hỏa Giáp Trùng Vương khẳng định muốn muốn xé cô gái này thành từng mảnh, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, Hỏa Giáp Trùng Vương lại ngoan ngoãn như một con chó nhỏ.
"Con quái vật này...Đó có phải là thú cưng mà ngươi thuần hóa không?"
Thanh niên hình như đã hiểu ra, trong lòng hắn chấn động, quái vật mạnh như vậy cũng có thể bị thuần phục?
"Cô ấy chắc chắn cũng có dị năng giống ta, đây là thú cưng mà cô triệu hồi. Nhưng tại sao con bọ lớn này lại mạnh hơn người khổng lồ đất của ta nhiều như vậy?"
Trong lòng Lý Tiêu có một cảm giác mơ hồ. Khả năng của hắn là triệu hồi những người khổng lồ đất, người không lồ rất mạnh, thậm chí có thể so sánh được với một ít tang thi đặc biệt, nhưng người không lồ bất mạnh cỡ ấy lại bị triệu hoán thú của đối phương giết chết trong một đòn.

Hoả Giáp Trùng Vương khẽ kêu, có vẻ như đang thuật lại chuyện vừa rồi, Tần Tiểu Vũ nghe xong nhíu đôi mi thanh tú lại, cô nhìn về phía mấy người kia, có chút tức giận nói:
"Sao các ngươi lại tấn công tiểu Hồng, nó đâu có tự ý đi trêu chọc các ngươi!”
Thanh niên có cánh tay màu vàng nghe vậy thì hơi xấu hổ, hắn gãi gãi đầu:
"Thật sự xin lỗi, chúng ta không biết nó là thú triệu hồi của ngươi. ”
Bởi vì trong đội ngũ có Lý Tiêu là người có thể triệu hồi người khổng lồ làm con rối, nên bọn họ đều cho rằng con bọ cánh cứng này là do dị năng của Tần Tiểu Vũ triệu hoán ra.
Tần Tiểu Vũ không nói gì, thanh niên kia lại nói:
"Thật sự xin lỗi nhiều lắm..."
"Thôi bỏ đi."
Tần Tiểu Vũ lắc đầu cũng không muốn truy cứu nữa, vì dù sao việc tiến hoá giả săn giết dị thú cũng là chuyện bình thường.
Cùng lúc ấy, thiếu nữ cao gầy kia cũng đi xuống lầu, cô có chút tò mò nhìn con bọ cánh cứng ngoan ngoãn thuần phục này, vừa rồi cô bắn liên tiếp hai mũi tên nhưng cũng không thể gây chút tổn thương nào lên con bọ này, đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Thanh niên kia giới thiệu với Tần Tiểu Vũ:
"Ta tên Vương Văn, đây là em gái ta Vương Tuyết, người này tên là Lý Tiêu, đây là Mã Tùng, đây là anh họ ta Lục Phong. ”
Thanh niên Vương Văn tò mò nhìn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ:
"Hai vị không phải người của huyện Hồng Tùng sao? ”
"Đúng vậy, chúng ta đến từ thành phố Thịnh Cảnh ở phía bắc."
Tần Tiểu Vũ đáp.
Nghe vậy mấy người kia đều hơi giật mình, Tần Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi:
"Có chuyện gì sao? ”
Vương Văn cười khổ nói:
"Có một khoảng thời gian chúng ta cũng từng muốn đến thành phố Thịnh Cảnh ở phía bắc, nhưng lúc băng xuyên qua rừng thông đỏ thì gặp phải rất nhiều độc trùng, thậm chí còn thấy một con rắn lớn dài mười thước, bị dọa đến mức vội vàng chạy về. ”
Tần Tiểu Vũ đồng cảm gật gật đầu:
"Nơi đó quả thật rất nguy hiểm.”
Bọn họ đi cùng đám người Lý Nguy tới đây, nhưng hiện giờ đám người Lý Nguy mất luôn tung tích, khiến họ do dự không biết có nên quay lại rừng thông đỏ tìm người hay không.
Vương Văn cười khổ nói:
"Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, mọi người hãy đi cùng chúng ta, chúng ta mời hai người ăn cơm coi như lời xin lỗi, hiện tại thức ăn ở huyện Hồng Tùng cũng không dễ tìm.”
Nghe tới chuyện ăn cơm, sắc mặt Tần Tiểu Vũ lập tức có thay đổi rất nhỏ, nhớ lại chuyện kẻ ăn thịt người từng gặp lúc trước, còn cả nồi thịt người hầm kia, hồi tưởng lại mấy cảnh ấy khiến cô có cảm giác nôn mửa.
Tần Vũ vẫn im lặng, hắn không từ chối lời mời của Vương Văn, hắn còn muốn hỏi một chút về chuyện của huyện Hồng Tùng, cũng hỏi thăm luôn đám người Lý Nguy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận