Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 239 - Có Nhân Loại

Tần Vũ có cảm giác dở khóc dở cười, vốn dĩ hắn đi theo nhóm người Lý Nguy là muốn hưởng chút quan hệ, dù sao hắn cũng biết cuối cùng đám người Lý Nguy đến thành Thiên Mông một cách an toàn, nhưng mà trên đường đi vốn là bị tộc Trùng tập kích, lại bị đám độc trùng đánh úp, hiện tại lại bị khe hở không gian ở Hồng Tùng lôi vào thế giới nhỏ này, hắn cảm thấy quyết định ban đầu của mình thật sai lầm.
Cuối cùng đám người Lý Nguy có lẽ đã đến được thành Thiên Mông, nhưng dọc đường họ trải qua bao nhiêu nguy hiểm thì người ngoài cuộc làm sao mà hiểu rõ, hiện giờ xem ra dọc đường đi này bọn họ có cảm giác đã qua chín chín tám mốt kiếp nạn.
Hai người Tần Vũ được Đoá Hoa Thú dẫn dắt tiếp tục phi hành, cả một mảnh đồng bằng đâu đâu cũng có thực vật loại biến dị thú, ngay chỗ dừng chân cũng không có, thấp thoáng phía dưới cỏ hoa đều là một cỗ xương trắng âm u, giống như chính những thứ đó cung cấp chất dinh dưỡng cho thực vật nên chúng mới biến dị.
Đám Tần Vũ còn thường nhìn thấy đầu lâu của một bộ hài cốt nhân thú vô danh, phía trên bộ hài cốt nhân thú có rất nhiều dây leo thực vật, trên đỉnh những dây leo này có một con mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm lên bầu trời, tin rằng nếu Tần Vũ và những người khác đáp xuống, họ sẽ bị rất nhiều thú dị thực vật xé thành từng mảnh, may mắn là họ đã bay đủ cao, và những loại thực vật biến dị thú đều ngoài tầm với.
Nhưng thứ làm cho Tần Vũ kinh hãi chính là hắn còn nhìn thấy mấy bộ hài cố nhân thú dài hơn hai trăm mét, cho dù đã chết, chúng vẫn giãn ra làm cho người ta khiếp sợ, khó có thể tưởng tượng khi còn sống chúng hùng mạnh đến cỡ nào, mức độ tiến hoá của thực vật loại biến dị thú xung quanh mấy bộ hài cốt nhân thú cũng cao khác thường, có một cây dây leo cường tráng như rồng, ước chừng cao khoảng trăm mét, nó ngẩng lên một chút là có thể kẹp được hai người đang bay trên không trung, may mắn là Đoá Hoa Thú sinh ra ở thế giới này, nên nó luôn cảnh giác với những nguy cơ xung quanh, khi dây leo mở miệng cắn thì nó bay cao hơn một đoạn mới tránh được một kiếp.
Mặc dù đồng bằng này vô biên vô hạn, nhưng trên thực tế nó có giới hạn, Đoá Hoa Thú mang theo hai người bay được khoảng chừng hai tiếng, Tần Tiểu Vũ nhàm chán ngáp vài cái muốn đi ngủ, cuối cùng mặt đất phía trước đã xảy ra biến hoá.
Thực vật màu đỏ thẫm khắp nơi đều biến mất không thấy đâu, tất cả đều bị bao phủ bởi màu đen của nham thạch, và mặt đất thành bùn đất màu đen sẫm.
Vù!
Ở đồng bằng bên cạnh xuất hiện một bóng người mặc áo trắng, ánh mắt của bóng trắng này sâu thẳm đang nhìn chằm chằm về phía hai người họ, hắn ta phát ra âm thanh trầm thấp, kỳ quái, rồi từ từ biến mất ở nơi đồng bằng có nhiều xương trắng.
“Ban nãy…Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú vô cùng mãnh liệt, sau đó lại biến mất.”
Tần Vũ nhíu mày, nhưng hắn không quay đầu lại, hắn đã nhìn rất nhiều lần nhưng căn bản vẫn không thấy đối phương ở đâu, cũng may theo Đoá Hoa Thú nên cách đám thực vật biến dị đầy máu này càng ngày càng xa, ánh mắt kia cũng biến mất.
Cuối cùng cũng có chỗ dừng chân, Đoá Hoa Thú bay về phía trước một đoạn sau đó tiếp đất mà đi.
“Lạch cạch!”
Hai người Tần Vũ giẫm phải cái gì đó màu đen cứng chắc phía trên bùn đất, vẻ mặt Tần Tiểu Vũ mệt mỏi:
“Rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác làm đến nơi đến chốn.”
Mà lúc này Tần Vũ lại cảm thấy thư thái rất nhiều, trong hai giờ phi hành, hơn nữa là bị dây leo của Đoá Hoa Thú treo lên phi hành, cảm giác lơ lửng trong một thời gian dài dù là người tiến hoá cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng Đoá Hoa Thú vẫn là mệt nhất, nó vốn rất phối hợp, lúc này lại còn mang theo hai người bay rất lâu như vậy, mệt quá, đầu lưỡi đã hộc ra máu đỏ tươi, hơi thở nặng nề.
“Chít chít chít!”
Dây của Đoá Hoa Thú chỉ vào một hướng kêu to.
Tần Tiểu Vũ phấn khích nói với Tần Vũ:
“Anh, tiểu Hoa nói ở phía bên này có nhân loại giống chúng ta.”
“Được, chúng ta qua đó xem.”
Tần Vũ nói, rõ ràng Đoá Hoa Thú đã mệt đứt hơi, muốn chờ nó khôi phục cũng mất một tuần mới được, trong khoảng thời gian này, tìm chỗ trú ẩn mới là chuyện quan trọng.
“Tiểu Hoa, ngươi nghỉ tạm trước đi nhé.”
Tần Tiểu Vũ nói.
Đoá Hoa Thú gật gật, sau đó trên người nó hiện ra ánh sáng trắng nhạt, rất nhanh thân hình của nó bé lại, cuối cùng biến thành đoá hoa còn nhỏ hơn ngón cái.
Tần Vũ thấy như vậy hơi kinh ngạc, nhớ tới chuyện trước đây xuyên qua khe hở không gian, nó có thể có năng lực biến cơ thể nhỏ lại, nhưng xem ra năng lực đồng dạng có thể làm cơ thể teo nhỏ, tuy rằng Đoá Hoa Thú nay ngoài mặt chiến đấu không được nhưng lại có nhiều thủ đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận