Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 407 - Liên Lụy

Những binh sĩ kia vừa tiến vào phòng, ngay lập tức đã nhìn thẳng vào Khổng Như Long, Khổng Như Long mơ hồ ý thức được có điều không ổn, hắn vội vàng nói:
“Đợi đã, các ngươi…”
“Bang bang bang!”
Thế nhưng còn chưa đợi Khổng Như Long nói hết lời, những binh sĩ này đều đã nhắm súng vào hắn, sau đó dứt khoát bóp còi, trong nháy mắt vô số các viên đạn lao nhanh ra ngoài, tuy rằng Khổng Như Long là tiến hóa giả cấp hai nhưng hắn hoàn toàn không kịp dùng đến năng lực, đầu hắn trúng vài viên đạn, trên người cũng bị bắn nát, ngay cả mỹ nữ bên cạnh hắn cũng bị liên lụy, bị bắn trở thành một cái sàng.
Khổng Như Long đến lúc chết cũng chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao những quân nhân này lại giết hắn.
Khổng Định Quốc đã chết, bất luận là Triệu Hưng Thụy và hay là Lý Hồng Minh đều sẽ không giữ lại Khổng Như Long, hắn thân là con trai độc nhất của Khổng Định Quốc, nếu để lại thực lực còn sót lại của Khổng Định Quốc nói không chừng một ngày nào đó sẽ đưa đến những phiền toán, giết chết hắn là xong chuyện.
Mà bên phía Tần Vũ, không nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ, Lý Hồng Minh rời đi chưa được bao lâu, Triệu Hưng Thụy đã tìm đến cửa, hắn ta cũng muốn nhờ Tần Vũ giúp đỡ, để Tần Vũ giết chết Lý Hồng Minh, đồng thời còn hứa hẹn thành phố Thiên Mông ngày sau sẽ do hai người họ chia đều, Tần Vũ thẳng thừng từ chối, hơn nữa cũng tỏ rõ thái độ rằng mình sẽ không nhúng tay vào nội chiến giữa họ, Triệu Hưng Thụy từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn Tần Vũ giết chết Khổng Định Quốc, cho nên không dám dây dưa quá nhiều, đành phải hậm hực rời đi.
Tần Vũ cũng không nán lại lâu, đợi sau khi họ đã rời đi hết, Tần Vũ mới đứng dậy nói với một sĩ quan trung niên đứng bên ngoài cửa:
“Bây giờ dẫn bọn ta đi đến bảo khố.”
“Được thưa anh Tần.”
Sĩ quan trung niên vội vàng đáp lời, trước đó Tần Vũ nghe Lý Hồng Minh gọi người này là Tiểu Hoàng, xem ra hắn ta là một trong những người thân tín của Lý Hồng Minh.
Bảo khố của thành phố Thiên Mông nằm ở chính giữa căn cứ trung tâm thành phố Thiên Mông, bên trong cất giữ đủ loại bảo vật trân quý, một số vật phẩm quý báu trước khi tận thế, còn có một số bảo vật có được sau khi tận thế bắt đầu cũng đều được đặt ở trong đó, chẳng hạn như các loại dịch tễ H1, L11 cũng ở bên trong, chỉ có một số ít người có quyền hạn mới được đi vào.
Xung quanh bảo khố có rất nhiều thị vệ và thiết bị giám sát, muốn im hơi lặng tiếng lẻn vào trong là chuyện không thể nào.
Tiểu Hoàng dẫn ba người Tần Vũ đi đến bên ngoài bảo khố, ngay lập tức có mấy binh sĩ tiến tới, khi họ thấy Tiểu Hoàng thì cúi chào cung kính nói:
“Tham kiến Hoàng tướng quân.”
Điều này làm cho đám người Tần Vũ có hơi bất ngờ, Lý Hồng Minh lại có thể gọi một tướng quân đến để đi theo họ, quả thực rất chú trọng họ.
Tiểu Hoàng nói:
“Bọn ta muốn tiến vào trong bảo khố.”
Những binh sĩ này lập tức gật đầu đáp:
“Được.”
Cửa lớn nơi cất giữ kho báu vô cùng kiên cố, dù có dùng tên lửa đạn bạc làm nổ tung cũng rất khó phá vỡ được.
Nhờ sự chỉ huy của những binh sĩ này, cánh cửa lớn chầm chậm mở ra, đám người Tần Vũ liền đi vào bên trong.
Bên trong cửa là từng ngăn tử bằng thủy tinh trong suốt, trong ngăn tủ trưng bày đủ loại vật phẩm kỳ lạ, có binh khí tạo hình cổ xưa, có hài cốt của sinh vật kỳ dị, còn có cả những cuộn da dê đã sứt mẻ…
Tần Tiểu Vũ vừa đi vào trong bảo khố, cô đã kích động nói:
“Anh trai, ta cảm nhận được rồi...món đồ đó đang thu hút ta, nó nằm ở trong này.”
Tần Vũ nghe vậy liền nói:
“Được, chúng ta lập tức đi tìm xem.”
Ba người Tần Vũ đi tham quan trong bảo khố giống như ở viện bảo tàng vậy, trong đó có rất nhiều món đồ Tần Vũ chưa từng thấy, Linh Tâm Nhi cũng tò mò quan sát, Tần Tiểu Vũ thì lại tĩnh tâm cảm nhận vị trí của món đồ đang thu hút cô, còn Tiểu Hoàng thì cùng các binh sĩ đi theo họ.
Bỗng nhiên Linh Tâm Nhi chỉ vào một món đồ bên trong tủ kính, sau đó dè dặt hỏi: “Bên đó...ta có thể xem thử được không?”
Đám người Tần Vũ nhìn về hướng tủ kính kia, đó là một thanh đoản kiếm màu bạc, dài chừng một thước.
Một binh sĩ nhìn về hướng Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng khẽ gật đầu, lúc này binh sĩ mới đi đến mở tủ kính đang khóa ra, vừa mở vừa lên tiếng giới thiệu:
“Đây là món bảo vật được một vị phú hào ở thành phố Thiên Mông thu thập được trước kia, nghe nói là binh khí từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, kiếm này chém sắt như chém bùn, chất liệu lại đặc biệt, cho nên được đưa đến bên trong bảo khổ này.”
Binh sĩ lấy đoản kiếm ra đưa đến tay Linh Tâm Nhi, Linh Tâm Nhi thích thú quan sát thanh đoản kiếm này, vẻ ngoài của đoản kiếm màu bạc tràn ngập mỹ cảm, thân kiếm màu bạc như thể tỏa ra quang mang nhàn nhạt, trông hết sức thần kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận