Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 84 - Bành Trướng

Lúc này Địch Thiếu Phong từ thiếu niên tướng mạo thanh tú đã hoàn toàn thay đổi thành hung thú hình người cao hai mét, hai cánh tay thô to, toàn thân phủ đầy vảy đen, trên đầu có một chiếc sừng hơi cong, dài hơn một thước, sắc bén như có thể xuyên thủng bầu trời. Mười ngón tay mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, hơi thở dữ tợn quét qua xung quanh, ngay cả sắc mặt của Tần Vũ cũng có chút thay đổi.
“Là dị năng hệ dị hóa, hơi thở của hắn rất mạnh, đây là dị năng gì?”
Tần Vũ thầm nói, dị năng hệ dị hóa, tên cũng như ý nghĩa, chính là cơ thể tự xảy ra thay đổi. Ví dụ như biến thân vượn ma, hóa thân người khổng lồ, loại dị năng khiến bản thân hoàn toàn biến thành một thứ khác chính là hệ dị hóa. Tần Vũ chưa từng gặp ai hóa thú như Địch Thiếu Phong, nhưng hơi thở hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ, cấp độ của dị năng này hẳn không thấp, cụ thể có thể đạt đến mức độ nào phải xem sức chiến đấu của hắn.
“Đám các ngươi làm hỏng bộ đồ cuối cùng của ta rồi này, ta phải xé xác các ngươi!”
Cơ thể Địch Thiếu Phong bành trướng đến hai mét, quần áo của hắn bị căng nát, hắn gầm gừ như dã thú.
“Grừ!”
Địch Thiếu Phong khàn giọng gào thét, không màng tất cả lao vào đám xác sống, hắn vung hai tay, móng vuốt sắc bén có thể rạch xác sống ra làm đôi. Có xác sống không chịu yếu thế muốn cắn lên người hắn, nhưng lớp vảy bao phủ toàn thân Địch Thiếu Phong cứng như thép, bất kể là móng vuốt hay răng nanh cũng không thể tổn thương hắn mảy may.
“Phập!”
Địch Thiếu Phong cùng lúc dùng cả hai tay đâm xuyên qua đầu hai xác sống, đồng thời cúi đầu, cắn xé cổ họng một xác sống khác, cần cổ xác sống kia gãy lìa, quả thật còn tàn ác hơn cả hung thú. Người trông thấy cảnh tượng này đều rùng mình lạnh lẽo, họ sợ bị xác sống cắn trúng mà Địch Thiếu Phong lại chủ động cắn xác sống, đúng là điên rồ! Lẽ nào hắn không sợ miệng dính máu của xác sống sẽ bị lây nhiễm sao? Tần Vũ vừa chiến đấu vừa quan sát Địch Thiếu Phong, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, Tần Vũ thấy mình đã phát hiện ra một tiến hóa giả ghê gớm rồi. Địch Thiếu Phong như cỗ máy chém giết, nhanh nhẹn lao trái lách phải trong đám xác sống như chốn không người, tay xé, chân đá, miệng cắn, cụng đầu, vừa cắn vừa xé thành một mớ hỗn loạn hung mãnh. Sau khi hắn biến thân hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thanh tú lúc bình thường, quả thật là một con thú hung tàn!
“Grừ!!”
Đôi mắt vốn có màu vàng kim của Địch Thiếu Phong bị phủ kín sắc đỏ nhàn nhạt, mà sức mạnh, tốc độ của hắn trở nên mạnh mẽ hơn sau những trận chiến liên tục, đúng là càng đánh càng mạnh.
“Hahaha! Giết! Giết sạch các ngươi!”
Địch Thiếu Phong cười lớn như điên dại. Tần Vũ thấy dị năng của hắn đã ảnh hưởng đến tâm trí, nếu không sẽ không điên cuồng như vậy. Mà lúc này Tần Vũ híp mắt, thu lại sự chú ý, đừng thấy họ giết rất hăng, nhưng toàn là xác sống bình thường thôi, thứ thật sự lợi hại vẫn chưa ra sân. Nơi này có mấy trăm đến gần cả ngàn xác sống, đa số đều là xác sống bình thường, nếu bảo không có xác sống nào ghê gớm thì Tần Vũ tuyệt đối không tin, chắc chắn phải có xác sống cấp hai. Ít nhất thứ đang âm thầm điều khiển đám xác sống bao vây họ chính là xác sống cấp hai.
“Rắc!”
Lúc này trong đám xác sống, có một cây thương bằng băng phóng về phía Tần Vũ, khí lạnh quấn quanh cây thương bằng băng, dài hơn một mét, mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong suốt.
“Bùm!”
Trường thương của Tần Vũ chấn động, đập nát cây thương bằng băng đang phóng tới kia, lúc này dưới đất lại có một bóng đen đang chậm rãi đến gần, nó ngọ nguậy như một vật sống có sinh mệnh. Bóng đen kia lặng lẽ đi đến dưới chân Tần Vũ, duỗi móng vuốt ra từ trong bóng tối, chộp lấy cổ chân Tần Vũ, rồi lại thò cái đầu dữ tợn ra, nó há miệng muốn cắn mắt cá chân của Tần Vũ.
“Muốn chết mà!”
Ánh mắt Tần Vũ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, dị năng lửa ngưng tụ trên cổ chân, sau đó bỗng nhiên nổ tung, giờ đây hắn đã sắp trở thành tiến hóa giả cấp hai, dị năng lửa cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Bàn tay đang nắm cổ chân hắn bị nổ nát bươm, sau đó hắn đâm cây thương vào đầu nó, tốc độ của thể chất cấp bốn mươi vô cùng đáng sợ, hắn tin trước khi xác sống này cắn mình, trường thương của hắn sẽ đâm vào đầu nó trước một bước, ghim chặt nó dưới đất. Nhưng khiến Tần Vũ bất ngờ là dường như tang thi kia cảm nhận được nguy hiểm, sau khi đứt một tay, nó vội vã rụt đầu lại, cái bóng dưới đất chấn động, đầu nó đã biến mất trong bóng râm.
“Xùy!”
Trường thương cắm xuống đất, nhưng cái bóng kia lại nhanh chóng di chuyển trên mặt đất, biến mất trong đám xác sống.
“Là dị năng ảnh hóa.”
Tần Vũ cau mày, dị năng ảnh hóa thuộc hệ dị hóa, có thể khiến bản thân hoàn toàn hóa thành cái bóng. Ở trạng thái cái bóng tuy không có lực sát thương, nhưng cũng không bị tấn công, rất khó đối phó. Tang thi này sở hữu dị năng ảnh hóa di chuyển trong từng cái bóng, ngay cả hắn ban nãy cũng đã bị tóm lấy cổ chân, có thể thấy rõ chỗ phiền phức của dị năng này, những người khác làm không tốt sẽ bị nó đánh lén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận