Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 391 - Nương Tay

“Hắn ta... vừa rồi nương tay rồi.”
Viên Cao nghiến răng nghiến lợi nói, vừa rồi Tần Vũ bản sao muốn giết hắn ta cũng là chuyện rất dễ dàng, nhưng hắn chỉ đánh hắn ta mất đi năng lực chiến đấu mà thôi.
Sau khi Tần Vũ bản sao giải quyết xong Viên Cao, lại lao về phía Phan Văn Bân.
Lúc này Phan Văn Bân đột nhiên giật mình một cái, lấy lại tinh thần, hắn ta có chút ngơ ngác nói:
“Vừa nãy ta làm sao vậy?”
Không cần nói nhiều, sở sĩ nguyên nhân khiến Phan Văn Bân đột nhiên bất thường là bởi vì trúng độc ảo giác của Tần Vũ bản sao, cùng với Viên Cao không ngừng bị Tần Vũ bản sao ép đến mức lùi lại, Tần Vũ bản sao đã cách Phan Văn Bân trong vòng hai mươi mét rồi, đây là độc ảo giác có thể phát huy tác dụng khoảng cách, ý chí của Phan Văn Bân bởi vì sợ hãi, hoảng loạn mà trở nên rất yếu đuối, vì vậy hắn có thể dễ dàng bị độc ảo giác ảnh hưởng rồi, nếu không cũng sẽ không nhầm Viên Cao thành Tần Vũ mà tấn công điên cuồng như vậy.
Phan Văn Bân đã tỉnh táo lại, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của Tần Vũ đã đến gần, Tần Vũ bản sao lạnh lùng nói:
“Vừa rồi đã nói sẽ lấy đầu của ngươi và hắn ta, hiện tại sẽ thực hiện lời vừa nói lúc nãy.”
“Chờ...đợi đã…”
Phan Văn Bân còn chưa kịp cầu xin tha thứ, Tần Vũ bản sao đã đấm một phát vào đầu của hắn ta, đầu của Phan Văn Bân lập tức nổ tung ra như dưa hấu.
“Bụp!”
Thi thể không đầu của Phan Văn Bân yếu ớt rơi xuống đất.
Phan Văn Bân, chết.
Cảnh tượng đẫm máu này khiến tất cả mọi người chấn động hồi lâu sau cũng không phản ứng lại, Tống Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, ba vị chiến thần đấu với Tần Vũ bản sao một người đã chết, một người hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, chìn còn lại hắn ta dựa vào đâu có thể thắng được một bản sao có toàn bộ năng lực chiến đấu giống với chính Tần Vũ?
Về phía Tần Vũ bên này, trận chiến cũng sắp kết thúc.
Một cánh tay của Đổng Khinh Viêm bị bao phủ bởi ngọn lửa, tạo thành một nắm đấm khổng lồ có đường kính hai mét đánh về phía Tần Vũ.
Cánh tay phải của Tần Vũ lóe lên ánh sáng vàng, đồng thời được bao phủ bởi một lớp ngọn lửa màu tím, đấm một nắm đấm về phía ngọn lửa đánh tới đó đón lấy quả đấm.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang lớn, ngọn lửa màu tím và trắng phân tản ra, Tần Vũ cách Đổng Khinh Viêm còn chưa đến năm mét, sắc mặt của Đổng Khinh Viêm tái nhợt, cô ta biết, mình đã bại trận rồi.
Nhưng mà lúc này Tần Vũ lại cau mày dừng tay lại, Đỏng Khinh Viêm cũng có chút kinh ngạc, cô ta nhìn sang bên, lập tức giật mình, bên cạnh cô ta là một khuôn mặt đầy vảy rắn, quái nhân đáng sợ với những con rắn nhỏ trên tóc.
Hóa ra không biết từ lúc nào Chu Ngọc đã xuất hiện ở bên cạnh cô ta, thấy Đổng Khinh Viêm bị dọa đến mức cơ thể run lễn rõ ràng, Chu Ngọc lập tức nghiến răng nghiến lợi, nếu như là bình thường cô nhất định sẽ cùng cô ta liều mạng đến chết, nhưng hiện tại cô ta biết giải quyết Tần Vũ đáng sợ hơn trước mới là chuyện quan trọng nhất.

Chu Ngọc nhìn Tần Vũ quyến rũ cười nói:
“Bái phục bái phục, em trai người thật sự là mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, nếu như là bình thường chị nhất không nhịn được mà uống rươu trò chuyện với em đấy, thiếu niên anh hùng giống như em đây khiến chị xao động trái tim nha!”
Tần Vũ bất đắc dĩ nói:
“Ta nói...Lẽ nào ngươi không biết dáng vẻ của ngươi bây giờ thật sự rất xấu sao? Nếu như cùng ngươi uống rượu trò chuyện ta sợ đến cơm cũng không ăn nổi mất…”
Lời chế nhạo của Tần Vũ khiến nụ cười của Chu Ngọc lập tức cứng đờ.
Sắc mặt cô ta hoàn toàn âm trầm, cùng với vảy rắn trên mặt và rắn khắp trên đầu, vừa đáng sợ vừa hung dữ, cô ta hung tợn nói:
“Rất tốt! Rất tốt! Ngươi hoàn toàn chọc giận ta rồi, cho dù dùng chiêu này mà ta mất hết nội lựctrong vòng một tuần ta cũng phải giết ngươi!”
Nghe được lời này trong lòng Đổng Khinh Viêm run lên, biết Chu Ngọc sắp sử dụng con át chủ bài cuối cùng rồi, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, nếu như Chu Ngọc đã sử dụng chiêu này, xem ra có thể kết thúc trận chiến rồi, sức mạnh của Tần Vũ rất mạnh, khiến chiến thần xếp hạng thứ hai của thành phố Thiên Mông là cô ta đây cũng phải sợ hãi không thôi.
Tần Vũ cũng không khỏi cảnh giác, nếu như lật thuyền vào lúc này thì có chút không ổn rồi, con át chủ bài của Chu Ngọc này rốt cuộc là gì?
“Chết đi!”
Sắc mặt Chu Ngọc vặn vẹo, một con ngươi rắn thẳng đứng của cô ta chuyển sang màu đỏ, một con còn một bên chuyển sang màu nâu như đá, vô cùng kỳ lạ, đồng thời, những con rắn nhỏ trên đầu cô ta cũng biến thành màu đỏ, một con biến thành màu đen, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
Một cỗ sức mạnh vô hình bao phủ lấy Tần Vũ, trên người Tần Vũ, một luồng khí màu đỏ,vàng nâu đột nhiên từ trong không khí xuất hiện, quấn lấy hắn, không ngừng lăn tròn.
Chu Ngọc thở hổn hển, sử dụng chiêu này khiến cô ta đứng xũng không vững, nhưng cô ta lại rất tàn nhẫn, vui sướng mà cười lớn lên:
“Như thế nào? Đây là chiêu mạnh nhất của ta - độc bọ cạp Hỏa Nhan Xà! Trực tiếp phóng ra thông qua mắt, bất kỳ ai cũng không thể nào trốn thoát được, chỉ có thể tiếp nhận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận