Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 392 - Thương Hoa Tiếc Ngọc

“Chỉ cần trúng độc bọ cạp Hỏa Nhan Xà cơ thể sẽ biến thành đá, sau đó bị lửa độc từ trong ra ngoài đốt thành tro, nếu như cái giá phải trả để sử dụng chiêu này quá lớn, hơn nữa một khi đã sử dụng đối thủ không chết cũng bị thương không thể sử dụng trong thi đấu, nói không chừng vị trí thủ lĩnh của mười đại chiến thần là ta mới đúng!”
Chu Ngọc đắc ý cười lớn.
“Vậy sao? Lợi hại như vậy?”
Từ trong khí thể màu nâu và đỏ đó, phát ra giọng nói lạnh lùng của Tần Vũ.
Chu Ngọc sửng sốt, kinh hãi nói:
“Ngươi...ngươi sao lại?”
Phù!
Tần Vũ đột nhiên lao ra từ khí độc màu đỏ nâu, hắn căn bản không có việc gì làm, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt Chu Ngọc và Đổng Khinh Viêm.
Đổng Khinh Viêm cũng giống như Chu Ngọc, ngạc nhiên không kém, lúc đầu Chu Ngọc đã sử dụng chiêu này để giết chết một con dị thú lớn trong vài giây, nhưng đối mặt với Tần Vũ thế nhưng lại không có một chút tác dụng nào?
Bọn họ tất nhiên không biết Tần Vũ đã từng ăn Ngũ Độc Châu, đã không còn độc nào xâm phạm được, mà độc bọ cạp Hỏa Nhan Xà hiển nhiên thuộc phạm trù của các loại độc, vì vậy nó hoàn toàn không thể nào gây ra một chút uy hiếp nào đối với Tần Vũ.
Đổng Khinh Viêm đang kinh hãi, vội vàng lấy lại tinh thần, ngọn lửa trong tay cô ta ngưng tụ thành một thanh kiếm trắng rực sáng, đâm vào ngực Tần Vũ, nhưng làm sao Tần Vũ có thể bị thương bởi một đòn tấn công vụng về như vậy, hắn thu ngọn lửa vào trong nhẫn không gian, sau đó vươn một tay ra, dễ dàng nắm lấy cổ tay của Đổng Khinh Viêm.
Tần Vũ nghiêng mình một cái, đã đến phía sau Đổng Khinh Viêm, bắt chéo một cánh tay của cô ta ở sau lưng, Đổng Khinh Viêm cảm thấy cánh tay như bị Tần Vũ bẻ gãy rồi, cô ta vừa kinh hãi vừa tức giận.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tần Ngọc dùng tay còn lại ấn vào sau đầu Đổng Khinh Viêm, sau đó không thèm thương hoa tiếc ngọc mà ấn xuống mặt đất.
“Bùm!”
Trán Đổng Khinh Viêm đập mạnh xuống đất, mặt đất như nứt ra, Tần Vũ buông tay ra, Đổng Khinh Viêm vô lực ngã xuống mặt đất, Tần Vũ vừa mới nương tay, nếu không cả đầu của cô ta có lẽ đã bị đập thành từng mảnh.
Nhưng cho dù như vậy, trán Đổng Khinh Viêm chảy máu đầm đìa, hai má đỏ bừng, cô ta chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên mờ mịt, cô cố gắng muốn đứng dậy, nhưng mặt đất dường như không ngừng quay cuồng, cô thậm chí đến chống đỡ cơ thể dậy cũng không làm được.
Sau khi giải quyết xong Đổng Khinh Viêm, Tần Vũ lách mình ra phía sau Chu Ngọc, Chu Ngọc kinh hãi, lúc này cô ta hoàn toàn bất lực, chỉ có thể lấy đuôi bọ cạp đâm vào mông Tần Vũ.
Trên đuôi bọ cạp của Chu Ngọc có độc, người bình thường chạm vào sẽ sụp đổ xuống đất, nhưng Tần Vũ không hề sợ hãi, hắn hất văng cái đuôi một cái, đập đuôi bọ cạp, phía sau Chu Ngọc hoàn toàn lộ ra trước mặt Tần Vũ.
Đối mặt với Chu Ngọc Tần Vũ cũng không khách khí như đối với Đổng Khinh Viêm, hắn trực tiếp đấm thẳng vào sống lưng Chu Ngọc, nghe thấy tiếng xương gãy, Chu Ngọc lập tức cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, không thể tự chủ được mà ngã xuống đất.
Người bình thường nếu bị đứt cột sống sẽ bị tê liệt thậm chí là chết, cho dù sinh mệnh của tiến hóa giả mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng loại chấn thương như gãy cột sống cũng cần phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục được, Chu Ngọc đã hoàn toàn mất đi tất cả sự uy hiếp.
Gần như là giống nhau, chiến đấu hai bên của TầnVũ và bản sao đều đã kết thúc rồi.
Tần Vũ mỉm cười nhìn về phía Lý Hồng Minh:
“Lý tư lệnh, hiện tại có thể xin lỗi ta được chưa?”
“Ngươi…ngươi…”
Sắc mặt Lý Hồng Minh biến thành màu gan lợn, hắn ta chỉ gảm thấy một cỗ lửa giận trào dâng trong lồng ngực, sau đó xông lên đầu, lại không có chỗ nào có thể nổ tung, hắn ta gần như tức giận như muốn ngất đi, một chữ cũng không thể nói ra được.
“Các chiến thần…bại trận rồi…”
Những người xem được cảnh này ai cũng đều lẩm bẩm.
Đúng vậy, bọn họ đã bại trận.
Giang Hồng bị đánh tàn phế, đã được đưa đi chữa trị, Cẩu Thiên Sương bị trúng đạn thi thể méo mó nằm trên mặt đất, mà Phan Văn Bân bị đấm một cú đấm vào đầu, đã có ba vị chiến ngã xuống.
Viên Cao bị đánh gãy xương ngực bị thương nặng nôn ra máu, đầu của Đổng Khinh Viêm bị Tần Vũ ấn đập đầu xuống đất, lúc này đến đứng cũng không đứng lên được, mà Chu Ngọc trực tiếp bị gãy xương sườn, không có thời gian tu dưỡng chỉ có thể nằm trên giường.
Thành phố Thiên Mông tổng cộng có tám vị chiến thần, một người tàn phế, hai người đã chết, ba người mất đi sức chiến đấu, còn lại hai vị chiến thần, trong đó Tống Tinh lúc này đã mất hết ý chí chiến đấu, đứng im tại chỗ không dám di chuyển, người còn lại là Tiền Sâm đang đứng sau lưng Triệu Hưng Thụy, tràn ngập vẻ hoảng sợ…hắn ta là một trong mười đại chiến thần yếu nhất, năng lực cũng là dựa trên nhận thức, nếu như hắn ta lên chiến đấu với Tần Vũ, có lẽ một hai lần chạm trán đã bại trận rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận