Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 242 - Đánh Lén

Thẩm Chung, Hun Đúc đều kinh sợ, hoàn toàn không nghĩ tới trước đây Tần Vũ không nói một lời lại đột nhiên động thủ, hơn nữa, trong nháy mắt giết chết Cố Vũ- người có năng lực rất tốt.
Hứa Hẹn cùng với cậu thiếu niên nhỏ gầy kia cũng ngẩn ngơ, trước đấy bọn họ còn kinh thường Tần Vũ, cảm thấy khi Tần Tiểu Vũ bị nhóm người kia trêu đùa, hắn vẫn không nói lời nào, hết sưc hèn nhát, thế mà lại ra tay một cách tàn nhẫn như vậy.
“Anh…”
Tần Tiểu Vũ há hốc miệng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không thay đổi của Tần Vũ, cô biết Tần Vũ lúc này thực sự có sát khí, trong lòng cô biết Tần Vũ chưa bao giờ giỏi nói chuyện hay bày tỏ tình cảm, hắn sẽ chỉ dùng hành động để chứng minh.
Sở dĩ Tần Vũ phải đi đến mức giết người hiển nhiên là vì Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ thừa nhận, hắn vô cùng chán ghét những kẻ dùng ánh mắt đó nhìn Tần Tiểu Vũ, thậm chí vì chuyện đó mà lay động sát tâm, rõ ràng ba người Cố Dũng không phải người tốt đẹp gì, đương nhiên Tần Vũ sẽ không nương tay.
Ánh mắt băng hàn của Tần Vũ nhìn đám Thẩm Chung, Hun Đúc, giọng điệu lạnh lùng:
“Cho các ngươi cơ hội nói lời cuối cùng.”
“Thằng khốn, ngươi phải chết!”
Thẩm Chung tức giận.
Hun Đúc lại quát:
“Ngươi cho rằng ngươi đánh lén giết chết Cố Dũng sẽ doạ được bọn ta sao?”
Làn da của Thẩm Chung xám đen lại, cứng như nham thạch, đây là hệ năng lực thạch da khi chiến đấu, có thể làm cho toàn thân càng ngày càng cứng chắc như đá, hắn muốn đánh một quyền về phía Tần Vũ, lại cảm thấy hoa mắt, lúc này Tần Vũ xuất hiện trước mặt hắn, một cước đá vào bụng hắn.
“Ầm ầm!”
Thẩm Chung cũng bay ngược ra ngoài y hệt như Cố Dũng, đánh vào phần cứng chắc phía trên gò núi nhỏ, cả cơ thể dính vào đó, lục phủ ngũ tạng đều bị sức mạnh của Tần Vũ đá cho dập nát, hắn chết ngay tại chỗ.
“Cái…cái gì?”
Hun Đúc không khỏi nuốt nước bọt, mồ hôi sau lưng lạnh toát, rõ ràng hắn, lần này thật sự đá trúng miếng sắt.
Hun Đúc gạt bỏ dáng vẻ ban nãy, vẻ mặt tươi cười:
“Người …Người anh em à, lúc nãy chỉ là nói đùa chút thôi…”
Liên tiếp Thẩm Chung và Cố Dũng bị giết chết, trong lòng Hun Đúc ngập tràn sợ hãi, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ ra một kế hoạch nham hiểm, hắn nghĩ rằng động tĩnh ở đây sẽ quấy nhiễu tới người ở doanh trại, chỉ cần những kẻ tiến hoá mạnh mẽ tới đây, chắc chắn sẽ bắt được Tần Vũ, đến lúc đó, hắn sẽ cho Tần Vũ biết thế nào là lễ độ.
Nhưng mà ánh mắt lạnh như băng của Tần Vũ vẫn tập trung trên người hắn, trong lòng Hun Đúc cả kinh, muốn nói gì đó, Tần Vũ cùng lười nghe hắn nhiều lời, như một ảo ảnh bắt lấy hắn.
“Nhanh…Nhanh thật!”
Mắt Hun Đúc trừng lên còn to hơn mắt trâu, hắn cũng là người tiến hoá, hơn nữa có năng lực là phản xạ thần kinh hệ cảm giác, phản xạ của hắn gấp mấy lần người thường, tốc độ tấn công của người khác trong mắt hắn sẽ chậm đi mấy lần, cho nên tốc độ của Tần Vũ có chậm đi mấy lần hắn cũng bắt được!
“Xoạt xoạt!”
Tần Vũ đã một nắm được cổ của Hun Đúc, rồi sau đó dùng sức nắm, cổ của hắn phát ra một tiếng giòn tan, bị bóp đến dập nát.
Hun Đúc trừng mắt, máu từ khóe miệng trào ra, Tần Vũ tiện tay ném thân thể của hắn ra ngoài.
“Này…này…”
Hứa Hẹn và cậu thiếu niên nhỏ gầy kia sợ đến ngây người, vẻ mặt của Tần Vũ lạnh lùng, giết chết ba người không làm hắn có chút cảm giác nào trong lòng, bộ dạng thờ ơ với dáng vẻ như thần chết coi thường sinh mệnh của hắn càng khiến Hứa Hẹn và cậu thiếu niên nhỏ gầy kia tuyệt vọng.
Ánh mắt của Tần Tiểu Vũ điềm đạm, cô hiểu rõ Tần Vũ vì cô nên mới giết chết bọn họ, đối mặt với cái chết của ba tên kia, trong lòng cô cũng không có nhiều cảm giác, cô không ý thức được rằng, cuộc sống tận thế trong mấy tháng qua đã thay đổi tâm tính của cô rất nhiều.
Vảy ngược của rồng, chạm vào phải chết!
Người bình thường nếu thấy người mình yêu quý bị làm nhục cũng sẽ phẫn nộ mà liều mạng, huống chi là Tần Vũ.
Người vô tội, người lương thiện đáng được cảm thông, nhưng như đám người cặn bã Cố Dũng chết hết như vậy có khi là chuyện tốt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này có hơn hai mươi người bay nhanh tới, vẻ mặt của hai mươi người này mỗi người đều như đông cứng, bọn họ vừa mới đi săn ở bên ngoài trở về, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, bọn họ biết nhất định có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra cho nên lập tức tới đây.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhìn về phía những người này, nhưng hơi thở trên những người này đều rất khác với người bình thường, rất rõ ràng, tất cả bọn họ đều là người tiến hoá, người đứng đầu nhóm có khuôn mặt chữ quốc(
国)

, tràn đầy uy nghiêm của thủ lĩnh, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy thi thể chết thê thảm của Cố Dũng, Thẩm Chung và Hun Đúc, ông ta trầm giọng nói:
“Là ai ra tay?”
Thật ra cũng không cần phải hỏi, lúc này sát khí trên người Tần Vũ vẫn còn, cho dù hai mươi người kia là người tiến hoá thì trong lòng bọn họ cũng rùng mình, có thể thấy Tần Vũ không phải là một quả hồng mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận