Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 204 - Phát Hiện

Trên con đường nhỏ tối tăm yên tĩnh, hai bên đường là hai hàng đại thụ giương nanh múa vuốt như ma quỷ, chỉ có Hỏa giáp trùng vương đi đường phát ra những tiếng vang cùng với thỉnh thoảng lại có độc trùng thoát ra tới đánh lén.
Rạng sáng ngày hôm sau, một vầng mặt trời đã mọc lên trên bầu trời sáng tỏa ra ánh sáng nhạt đầy dịu dàng, Tần Tiểu Vũ mở mắt tỉnh dậy, cảm nhận được một đôi cánh tay mạnh mẽ đang ôm lấy mình, cô nở một nụ cười tươi.
“Đói rồi à?”
Tần Vũ cảm nhận được động tĩnh trong ngực, hắn cũng mở mắt, cất tiếng hỏi cô.
“Vẫn chưa đói.”
Tần Tiểu Vũ lắc đầu, cô nhìn rừng Hồng Tùng ở phía sau lưng đã càng đi càng xa, hưng phấn nói:
“Cuối cùng cũng đi ra rồi sao?”
Tần Vũ khẽ gật đầu, nói:
“Phía trước không xa chính là huyện Hồng Tùng, đến nơi đó chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi hai ngày.”
Bởi vì địa thế nơi đây khá cao, cho nên đã có thể thấy được một huyện thành nhỏ ở phía xa xa.
Huyện Hồng Tùng nằm ở vùng sâu xa, kinh tế kém phát triển, dân số nơi đây cũng chỉ khoảng tám chín vạn người.
Dọc theo con đường này đi đến đường quốc lộ đến huyện Hồng Tùng, bên đường dựng một tấm bảng sắt rất lớn, bên trên còn viết mấy chữ ‘Chào mừng đến với huyện Hồng Tùng’, chỉ là trên tấm bảng sắt đã nhuốm màu máu tươi, điều này làm cho câu chào đón này càng thêm khủng bố.
Không cần nói nhiều, mặc dù huyện Hồng Tùng nằm ở vùng xa xôi, nhưng vẫn gặp phải virus, ở bất cứ vùng nào trên toàn thế giới, không có nơi nào có thể tránh được sự tàn phá của virus, dường như đã không còn tồn tại thánh địa đào nguyên nào nữa rồi.
“Chắc là đoàn người Lý tư lệnh đã đến rồi nhỉ?”
Tần Tiểu Vũ có vẻ nghi ngờ quan sát xung quanh, ở trên một con đường tĩnh mịch yên ắng thế này tràn ngập một bầu không khí quỷ dị vô cùng.
Tần Vũ khẽ lắc đầu, trong mắt hắn lóe lên vẻ nghi ngờ:
“Nói đến cũng thực sự quái lạ, theo lý mà nói bọn họ chắc chắn phải đến nơi này từ lâu rồi mới phải, nhưng sao ta lại chẳng hề phát hiện rất chút vết tích nào.”
Đoàn người Lý Nguy có tổng cộng đến mấy trăm người, hơn nữa đều đang chạy trối chết, cho dù thế nào cũng phải để lại một chút dấu vết, Tần Vũ dọc đường đến đây đều để lại dấu vết bên đường, nhưng khi đến cửa huyện Hồng Tùng, những dấu vết này lại giống như biến mất vào hư không vậy, đây thực sự là một nơi khiến cho người ta phải nghi ngờ.
“Bên trong yên tĩnh thật đó...ngay cả một xác sống cũng không thấy, bọn họ liệu có phải đã…”
Tần Tiểu Vũ nuốt nước bọt, trên con đường đi vào huyện Hồng Tùng phía trước, hai bên đều là những tòa nhà hoặc cao hoặc thấp, phần lớn đều là nhà gạch, thậm chí là nhà ngói, có thể thấy được tình hình kinh tế của huyện Hồng Tùng này không được tốt lắm.

Nhưng đây không phải trọng điểm, bên trong huyện Hồng Tùng cũng quá mức yên tĩnh rồi, trên mặt đất thỉnh thoảng chỉ bắt gặp một vài đốm màu nâu còn bám lại, đó là vết máu đã khô đi, tình cảnh này khiến cho bầu không khí huyện Hồng Tùng càng trở nên quỷ dị và khủng bố hẳn lên.
Tần Vũ có chút trầm mặc, hắn đương nhiên biết đoàn người Lý Nguy không thể nào xảy ra chuyện một cách dễ dàng thế được, nhưng tình hình huyện Hồng Tùng này thực sự có vẻ quái lạ, nơi đây có tám chín vạn người, cho dù đại đa số người đã bị lây nhiễm bệnh thì cũng không thể yên tĩnh giống như nơi này, ít nhất cũng phải thấy một hai con xác sống mới phải, nhưng đưa mắt nhìn khắp con đường cũng không thấy một con vật sống nào.
Tần Vũ lên tiếng:
“Đi vào xem thử thôi, xem xem có thể tìm được đoàn người Lý Nguy hay không.”
Cũng đã đi đến cửa huyện Hồng Tùng rồi, không đi vào thì cũng không được, Tần Vũ cảm thấy nếu sớm muộn gì cũng phải vào, vậy thì lúc này cũng không cần phải do dự gì thêm nữa.
Bước đi trên con đường trống trải, hai anh em Tần Vũ đều đưa mắt quan sát khắp xung quanh, tuy rằng kinh tế của huyện Hồng Tùng không được tốt, nhưng so sánh với thành phố Thịnh Cảnh mà nói, trên đường phố từng chiếc xe hơi ngã đổ nằm ngổn ngang, đủ loại rác thải vứt lung tung đầy đất, thời buổi tận thế loạn lạc, đương nhiên cũng sẽ không có người nào ra ngoài dọn dẹp.
Điều này cũng chứng tỏ rằng huyện Hồng Tùng giống hệt với những nơi khác, cũng đã gặp phải nguy cơ bùng phát bệnh dịch virus.
“Anh trai, xem kìa!”
Sau khi đi được bốn năm phút, Tần Tiểu Vũ bỗng nhiên chỉ vào một hướng rồi thấp giọng nói.
Tần Vũ đương nhiên cũng đã thấy, trên đường một người đàn ông tóc tai rối bời, thân hình đang cúi xuống đưa lưng về phía họ, hắn ta cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất đang ăn thứ gì đó.
“Cuối cùng cũng đã thấy được vật khác.”
Tần Vũ chợt buông lỏng tâm tình, hiện giờ mặc dù không biết huyện Hồng Tùng này đã xảy ra chuyện gì mà đã dẫn đến người dân hoặc là xác sống trong toàn huyện đều trở nên ít ỏi, nhưng hắn cũng có thể xác định được đây không phải là một tòa thành chết chóc, chắc chắn vẫn còn có người may mắn sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận