Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 175 - Mất Mạng

Dồng đội của binh sĩ đưa tay xuống dưới mũi hắn, không cảm nhận được hơi thở, giọng nói của hắn cũng bắt đầu lắp bắp.
Con rắn nhỏ màu xanh biếc vừa rồi rõ ràng là một con dị thú có độc tính rất khủng bố, bị nó cắn một cái thì vài giây sau lập tức mất mạng. Điều này khiến người ở đây không khỏi cảm thấy lạnh lòng.
Hết cách rồi, số binh sĩ đã chết trên đường đi thật sự không ít. Mới có năm ngày ngắn ngủi mà đã có gần mười ba người chết ngoài dã ngoại với đủ loại cách chết, có thể thấy dã ngoại nguy hiểm đến thế nào.
Binh sĩ kia đã chết, xác của hắn đám người cũng không thể mang đi, cho nên chỉ có thể nhét đại vào giữa mấy cái cây đại thụ rồi dùng chiếu rơm che lại.
Sinh mạng con người trong thời tận thế rẻ mạt như vậy đấy, vứt xác nơi hoang dã là kết chung của rất nhiều người.
« Vèo ! »
Đội ngũ tiếp tục lên đường, lúc này lại có một rắn nhỏ màu xanh biếc chui ra từ bụi cỏ cắn về phía bắp chân của một binh sĩ. Nhưng binh sĩ này nhanh tay lẹ mắt, hắn cắm mạnh đao xuống đất, mũi đao đâm xuyên đầu rắn, đóng đinh nó đến chết.
« Mọi người cẩn thận ! »
Vẻ mặt của binh sĩ này rất khó coi, hắn nhanh chóng cảnh báo đồng đội xung quanh. Nếu không phải hắn luôn giữ vững cảnh giác thì nói không chừng đã bị cắn một ngụm, lên đường làm bạn với binh sĩ kia rồi.
Chuyện này khiến cho tốc độ di chuyển của đội ngũ bị chậm lại, bởi vì trong bụi cỏ hai bên thỉnh thoảng lại xuất hiện những con dị thú có kịch độc như bọ cạp, rết, rắn. Những động vậy vốn nguy hiểm này sau hi biến dị thì càng thêm đáng sợ, chúng nó độc tính cực mạnh, nếu để chúng làm bị thương thì dù có là tiến hoá giả cũng không chạy khỏi cái chết.
« Đáng ghét ! Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta căn bản không thể rời khỏi rừng Thông Đỏ này khi trời tối ! »
Tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác, điều này khiến cho tốc độ di chuyển của đội bị chậm lại, nhưng dù vậy cũng có thêm ba binh sĩ chết trong tay của đám dị thú hệ độc này !
Sắc mặt của Dương Cảnh Lăng và Lục Vân đều rất khó coi, mức độ nguy hiểm của rừng thông đỏ này rõ ràng vượt quá dự đoán. Nếu như bọn họ không thể rời khỏi đây trước khi trời tối thì bọn họ phải cắm trại tại chỗ, đợi khi trời hừng đông mới có thể đi tiếp, nhưng nếu vậy thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.
"Oa!"
Ba người Tần Vũ bởi vì ngồi trên lưng của Hoả Giáp Trùng Vương nên không bị đám độc vật ven đường tấn công. Hoả Giáp Trùng Vương có thể toát ra một luồng khí uy hiếp khiến phần lớn dị thú không dám đến gần. Nhưng dù có là chuyện gì thì đôi khi cũng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Trên thân một cây thông cao hai ba thước bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu to. Một con cóc to bằng khuôn mặt từ
Tần Vũ đang chuẩn bị dùng lửa để đốt con cóc này thành tro thì chợt khựng lại, không ra tay nữa. Bởi vì có một người đã ra tay trước, chính là Đạo Diệc.
“Chuyển!”
Hai đầu ngón tay của Đạo Diệc kẹp một lá bùa đang tản ra ánh vàng nhợt nhạt. Chỉ thấy hắn ném lá bùa về phía con cóc, lá bùa liền biến thành một vệt vàng vây con cóc lại. Sau đó, một việc thần kỳ đã xảy ra. Con cóc lớn to như cái chậu rửa mặt kia đột nhiên biển mắt, khi xuất hiện lần nữa nó lại rơi thẳng xuống vị trí cách Hoả Giáp Trùng Vương không xa.
“Oa?”
Con cóc khó hiểu, nó chẳng hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

"Đây là...Không gian dịch chuyển?"
Trong mắt Tần Vũ tỏa ra hào quang sáng ngời.
“Phốc phốc!”
Hoả Giáp Trùng Vương giẫm lên người con cóc, nó như một bọc mủ bị vỡ, nước độc màu đen trong cơ thể nó bắn tung toé lên người của Hoả Giáp Trùng Vương. Nhưng Hoả Giáp Trùng Vương lại chẳng quan tâm xíu nào, thân là dị tộc cấp 2, nó căn bản không để chút độc này vào mắt.
“Sao nó có thể đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở đó?"
Tần Tiểu Vũ mở to đôi mắt đẹp.
Đạo Diệc sờ cằm, có chút đắc ý nói:
"Thứ này có tên là Đấu Chuyển Tinh Di Phù, tác dụng của nó chính là dịch chuyển mục tiêu ra một khoảng cách.”
“Tốt!”
Ánh mắt Tần Vũ sáng lên, hắn nói với Đạo Diệc.
“Mấy lá bùa của ngươi có thể thời hạn bao lâu?”
Đạo Diệc gãi đầu.
"Khoảng một tháng, tất cả bùa chú ta vẽ ra hầu như đều có thời hạn trong khoảng này, nếu vượt quá thì sức mạnh trên đó sẽ tản đi.”
“Ừm, ngươi vẽ thêm vài lá Đấu Chuyển Tinh Di Phù đi.”
“Được!”
Đạo Diệc vội vàng gật đầu, mấy ngày nay Tần Vũ cơ hồ đều đưa hết đá năng lượng thu được cho hắn dùng. Bây giờ thấy Tần Vũ thoạt nhìn có hứng thú với phù này, hắn đương nhiên là có động lực mười phần để vẽ.
Hiện tại Đạo Diệc có thể vẽ được khoảng năm sáu tấm bùa một ngày, vì vậy Tần Vũ bảo Tần Tiểu Vũ sử dụng dị năng cường hoá lên Đạo Diệc, như vậy tốc độ vẽ bùa cũng sẽ nhanh hơn gấp đôi, Đạo Diệc cũng có thể vẽ được một ngày mười tấm. Đợi hắn vẽ xong thì Tần Vũ lại dùng dị năng của mình sao chép thêm một lần, vậy là tính ra một ngày bọn họ có thể có tận hai mươi lá bùa!
Sau khi Tần Vũ hỏi chi tiết tác dụng của Đấu Chuyển Tinh Di Phù thì cũng biết được ưu khuyết của thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận