Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 495 - Đột Nhiên Nổ Tung

Mà Tần Tiểu Vũ có chút lo lắng nói với Tần Vũ:
"Tiểu Kiệt hắn không sao chứ?"
Tần Vũ trầm giọng đối nói với Phùng Tử Kiệt bên kia:
"Xong hết rồi, giết hắn đi."
Phùng Tử Kiệt nghe nói như vậy người chấn động một cái, cũng ngay lúc này, Mao Đại Bàn toàn thân cũng hiện lên từng cái ấn ký kỳ dị, rồi sau đó đột nhiên nổ tung.
"Ầm!"
Đây là con dấu báo thù, thân thể Mao Đại Bàn bị nổ hoàn toàn vỡ vụn, máu thị bắn tung tóe cả người Phùng Tử Kiệt.
Phùng Tử Kiệt ngờ nghệch nhìn cả người mình toàn máu, nhìn khắp nơi trên đất đều là mảnh vụn thi thể, hắn không thể tin đây là mình làm, trong lúc nhất thời đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không nhúc nhích.
Tần Vũ đi tới, vỗ đầu hắn một cái, bình thản nói:
"Mau đi tắm, sau đó ngủ một giấc đi."
Phùng Tử Kiệt theo bản năng gật đầu một cái, giống như mất hồn vậy đi vào trong phòng.
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đều thở dài, người sai không phải Phùng Tử Kiệt, là thế giới này tàn khốc, Phùng Tử Kiệt tiếp nhận giáo dục ở thời bình đều là dạy dỗ hắn phải mang lòng chính nghĩa, trở thành một người hiền lành, nhưng ngắn thời gian ngắn ngủi cha mẹ hắn bị người ta giết chết ăn thịt, mà bản thân hắn lại băm nát thân thể đối phương, điều này đối với hắn đúng là khó có thể tưởng tượng.
Mà lúc này Tần Vũ nhìn đám người Tạ Thụy một cái, tất cả mọi người đều giật mình một cái, Tạ Thụy đầu đầy mồ hôi nói:
"Mới vừa...Mới vừa chúng ta không muốn..."
Tạ Thụy còn tưởng rằng Tần Vũ là muốn tìm hắn xem hắn vừa rồi muốn bán đứng đám người Tần Vũ.
Tần Vũ lắc đầu một cái, hắn không hứng thú so đo cùng họ mấy thứ này, mà hỏi:
"Doanh trại Ác Lang là cái gì?"
Tạ Thụy thấy Tần Vũ không có ý định tìm họ tính sổ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng nói:
"Doanh trại Ác Lang là doanh trại lớn nhất ở tỉnh Phi Tuyết, hơn nữa nghe nói doanh trại Ác Lang toàn là người trung thành...Người kia, cho nên căn bản không ai dám trêu chọc bọn hắn."
"Từng người ở doanh trại Ác Lang đều là ác ma, họ ăn thịt người mà sống, hôm nay họ tới đây muốn bắn người ở doanh trại ta về giết, ngài giết họ thật là..."
Tạ Thụy vội vàng là tán dương.
Tần Vũ không nhịn được nói:
"Không cần phải nói những thứ vô dụng này, ta giết họ chỉ là bởi vì Tiểu Kiệt mà thôi, nếu không hắn giết sạch các người cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta hỏi ngươi, ngươi biết họ tại sao phải tìm chúng ta không?"
Tạ Thụy có chút lúng túng, hắn không dám lộ ra chút bất mãn nào, thấp thỏm nói:
"Cái này...Chúng ta cũng không biết."
Câu trả lời của Tạ Thụy cũng nằm trong dự liệu của Tần Vũ, theo lời Mao Đại Bàn vừa nói có thể nhìn ra họ mới nhận được nhiệm vụ tìm Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, đám người Tạ Thụy không biết lý do cũng rất bình thường.
Tần Vũ vì vậy nói tiếp:
"Doanh trại Ác Lang ở đâu?"
Nghe nói như vậy, đám người Tạ Thụy đều là sửng sốt một chút, nghe khẩu khí này của Tần Vũ chẳng lẽ hắn còn chuẩn bị chủ động tới doanh trại Ác Lang sao? Hắn không chỉ giết mười mấy người của doanh trại Ác Lang, còn chủ động đưa tới cửa, thế này cũng kiêu ngạo quá rồi đó!
Không chờ Tạ Thụy nói chuyện, một người trẻ tuổi nhảy ra ngoài, hết sức kích động nói:
"Ngươi chuẩn bị tìm họ gây náo loạn sao? Ta biết doanh trại Ác Lang ở đâu, ta có thể dẫn các ngươi đi!"
"Quý Phong?"
Tạ Thụy có chút giật mình, người đột nhiên đứng ra chủ động dẫn đám người Tần Vũ tới doanh trại Ác Lang chính là Quý Phong, hắn trước đó còn tỏ ra không thân thiện với nhóm người Tần Vũ.
Quý Phong kích động nhìn Tần Vũ nói:
"Nhiều lần chúng ta đi qua doanh trại Ác Lang, chỉ cần các ngươi phải đi, bây giờ ta có thể dẫn đường."
Tần Vũ gật đầu một cái:
"Được."
Tần Vũ đã quyết định đi tới doanh trại Ác Lang một chuyến, hắn cảm thấy phải phải hiểu rõ vì sao mình và Tần Tiểu Vũ được vẽ lên bức tranh đó, doanh trại Ác Lang còn ra sức tìm họ.
Không trì hoãn, lúc Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ chuẩn bị lập tức để cho Quý Phong dẫn họ tới doanh trại Ác Lang, lại có một giọng nói non nớt:
"Ta...Ta cũng đi."
Người nói chuyện chính là Phùng Tử Kiệt, lúc này hắn đã rửa sạch máu trên người, còn thay một bộ quần áo, chỉ là khi thấy dáng vẻ Phùng Tử Kiệt lúc này Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều sửng sốt một chút.
Phùng Tử Kiệt nhìn hết sức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, chắc hẳn bởi vì lần đầu giết người đã nôn nhiều, quan trọng nhất là bên nửa gò má trái của Phùng Tử Kiệt, có một đường vân màu đen tạo thành một ấn kí kì dị, vô cùng thần bí, có thể chết người, cảm giác nguy hiểm.
Phùng Tử Kiệt thấy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn miễn cưỡng cười một tiếng:
"Ta đã không sao."
Tần Tiểu Vũ lắc đầu một cái, lấy một cái gương từ trong không gian:
"Trên mặt ngươi...Sao lại có thêm một con dấu rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận