Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 311 - Rốt Cuộc Là Loại Quái Vật Gì

“Đáng sợ...quả nhiên thể chất của Minh Vương thú tăng lên gấp trăm lần!”
Sắc mặt Tần Vũ âm trầm, hắn cảm thấy được một khối áp lực rất lớn, nhưng hắn vừa nãy cũng không nhìn rõ bóng của Minh Vương thú, tốc độ của Minh Vương thú cực nhanh vượt qua ánh mắt của hắn, có khả năng truy đuổi cực độ.
Sau khi Minh Vương thú giải quyết Địch Thiếu Phong, ánh mắt nó nhìn về phía Tần Vũ, Tần Vũ chỉ cảm thấy có một luồng áp lực khủng khiếp bao phủ lấy người hắn.
Hờ!
Bóng dáng Minh Vương thú loé lên, Tiểu Hắc thầm nghĩ không ổn, một dấu hiệu cảnh báo đập vào lòng nó, mục tiêu của Minh Vương thú hoàn toàn không phải Tần Vũ mà là nó!
Kinh nghiệm chiến đấu của Tiểu Hắc phong phú hơn Địch Thiếu Phong nhiều, nó lập tức vỗ cánh bay cao lên trời nhưng cảm nhận được một lực rất mạnh từ trên đầu truyền đến, Minh Vương thú đã đáp một cú vào đầu nó.
“Bàng!”
Cơ thể cao hai mét của Tiểu Hắc đột nhiên bị Minh Vương thú đập xuống đất như một con ruồi, hoàn toàn không thể thấy thân thể.
“Tiểu Hắc!”
Tại thời khắc này sắc mặt Bạch Tiểu Na đột ngột tái nhợt.
“Đây… đây rốt cuộc là loại quái vật gì?”
Đám Tôn Bằng, Chu Cường vốn chuyên liều mạng truy giết quái vật cải tạo cũng hoàn toàn ngây ngốc cả người, bọn họ muốn ngừng hoạt động, bởi vì bọn họ nhận ra về cơ bản là phí công sức, không đợi bọn họ giết sạch quái vật cải tạo thì Minh Vương thú đã giết sạch toàn bộ bọn họ!
Ngay cả mấy kẻ mạnh như Địch Thiếu Phong, Tiểu Hắc ở trong tay Minh Vương thú một giây cũng không chống đỡ nổi, trong nháy mắt đã bị giết chứ đừng nói là bọn họ!
Cao Kiêu, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng và Lâm Phong chắc chắn là những người kiên quyết, dù đối mặt với những sinh vật mạnh hơn mình rất nhiều, họ sẽ không mất tinh thần chiến đấu, nhưng vào lúc này, họ phát hiện ra rằng đôi khi niềm tin có mạnh đến đâu cũng vô ích.
Sau khi giải quyết liên tiếp Địch Thiếu Phong và Tiểu Hắc, Minh Vương thú ngồi trên mặt đất, nhàn nhã liếm móng vuốt, một dáng vẻ điềm đạm, không coi ai trong mắt.
Tuy Minh Vương thú không có biểu hiện tấn công, nhưng tất cả mọi người đã bị sức mạnh khủng khiếp của Minh Vương thú cả kinh, mồ hôi lạnh toát, tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, dù có cảnh giác như nào cũng vô dụng.
Minh Vương thú muốn giết bất cứ kẻ nào đều dễ như trở bàn tay.
Minh Linh cười ngạo nghễ, nó nhìn chăm chú Tần Vũ:
“Lần trước giao chiến với ngươi, ta chỉ dùng điểm yếu của mình chống lại điểm mạnh của ngươi, nhưng Minh Vương thú mới thực sự là hiện thân cho khả năng của ta.”
Tần Vũ không nói gì, hắn biết rõ, mục tiêu tấn công tiếp theo của Minh Vương thú chính là hắn!
Tần Vũ có thể cảm nhận được cảm giác ngột ngạt của cái chết, lưỡi liềm của tử thần sẽ cắt đứt mạng sống của hắn bất cứ lúc nào!”
Tần Vũ thật sự chán ghét loại cảm giác này, chán ghét loại cảm giác sinh mạng bị uy hiếp.
Tần Tiểu Vũ ở phía sau vô cùng lo lắng, cô không dám lên tiếng, cô sợ sẽ làm cho Tần Vũ phân tâm mà bị Minh Vương thú lợi dụng thời cơ.
Minh Linh thấy toàn thân Tần Vũ cơ thể căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể vọt tới tốc độ cao nhất.
Minh Linh lắc đầu:
“Ngươi không cần phải khẩn trương, cũng không cần phải phản kháng, nói thật cho ngươi biết, dù cho Minh Vương thú và cả năng lực mạnh nhất của nó trở nên vô dụng thì các người cũng chẳng có bất kỳ cơ hội sống nào.”
Minh Linh đảo mắt qua, thấy trên mặt mọi người đều tràn ngập nỗi tuyệt vọng, hắn không nhịn được phá lên cười:
“Ta là thần, ta là chúa tể của sinh mạng!”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Minh Linh tận hưởng bầu không khí tuyệt vọng này, nhưng lúc này lại vang đến một tiếng cười không hoà hợp, giống như đang cười nhạo Minh Linh.
Ánh mắt Minh Linh lập tức lạnh như băng, tất cả mọi người đều sợ ngây người, ánh mắt Tần Vũ vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Minh Vương thú, nhưng lúc này hắn cũng bị tiếng cười làm sửng sốt, bởi vì hắn không cần quay đầu lại cũng biết chủ nhân của nó là ai.
“Tư...tư lệnh!”
Cao Kiêu, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Lâm Phong cùng những quân nhân bảo vệ Lý Nguy đều kinh ngạc nhìn người đàn ông mà họ vây xung quanh, tiếng cười phát ra kia chính là của Lý Nguy.
“Ngài ….Ngài Lý?”
Vẻ mặt của Tôn Bằng cùng Chu Cường đều ngạc nhiên, bọn họ không thể hiểu tại sao Lý Nguy còn có thể cười được, nhưng tiếng cười lại như không kiêng nể gi, hắn không sợ sẽ nhanh chọc giận tên Minh Linh hơn sao?
“Ngươi cười cái gì?”
Vảy màu xanh biếc trên khuôn mặt già nua của Minh Linh không có biểu cảm gì, điều đó có nghĩa là hắn đang tức giận, ánh mắt Minh Linh cực kỳ lạnh lùng.
Vận khí của Minh Linh có thể nói là vô cùng nghịch thiên, ngay khi được sinh ra, nó đã tiến hóa thành xác sống thông qua xác chết của nhiều phù thủy độc ác đã chết, Hơn nữa, nó sở hữu những năng lực rất tương thích với bản thân, nắm giữ những bí ẩn, trong thế giới nhỏ bé nơi nó sinh ra cũng có những bảo vật do mụ phù thủy độc ác để lại, và tất cả những thứ này sẽ là của nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận