Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 139 - Bầu Trời Đêm

Bà lão họ Vương này quả nhiên là người của đạo môn, hơn nữa địa vị của bà không hề thấp, điều này làm cho Tần Vũ càng thêm để ý lời nói của bà lão ấy. bà lão nói gì mà ngọn lửa không tắt, còn nói Tần Tiểu Vũ là hoàn mỹ nhất trên thế giới, còn bảo bọn họ hãy đi về phía nam, bà lão này nhất định là biết gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu nói rõ, làm cho người ta không biết ra sao.
Thời gian đã rất trễ, bởi vì bà lão chết nên lúc đêm xuống bầu không khí trên bàn cơm rất nặng nề, sau khi ăn cơm xong Tần Vũ liền đi tắm rửa, vốn Tần Tiểu Vũ cũng muốn đi cùng, đáng tiếc có quá nhiều người nên cô phải giữ ý tứ.
Nước ở tất cả các địa phương đều đã ngưng chảy, nước mà Tần Vũ dùng để tắm đều là mang riêng, không gian giới chỉ rộng sáu mét khối, trong đó ba mét khối đều là nước.
Đương nhiên nếu là nước lấy từ một ít sông ngòi trong thành thì trong nước sông nhất định sẽ có ngâm xác sống, thi thể vân vân, cho nên không thể ăn được, nhưng dùng để tắm rửa cũng không thành vấn đề.
Đêm đến, ngoại trừ ba người gác đêm ra những người khác đều đang ngủ, mấy việc canh gác này đương nhiên sẽ không để cho ba người Tần Vũ mà mấy người họ cho là sâu không lường được làm, cho nên ba người bọn họ vẫn có thể ngủ một giấc thật ngon.
"Hừm…. bọn có thực sự là anh em không? Sao lại ngủ chung một phòng, thật sự trông bọn không giống nhau chút nào, chắc không phải là anh em ruột thịt. "
Đạo Diệc mang sắc mặt chút quái dị nhìn thoáng qua gian phòng đối diện, hắn lắc đầu, kẻ trong sạch như hắn đương nhiên biết chuyện này mang ý gì.
Bầu trời sao đêm thưa thớt, Diệc Đạo cũng nằm trên giường sát cửa sổ, hơi kéo rèm cửa sổ ra một chút, xuyên thấu qua cửa kính nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Diệc Đạo có chút thất thần.
Đêm nay trăng sao ít ỏi, là một đêm khó có được, nhưng tâm tình Đạo Diệc lại không tốt, gần đây hắn ra thế giới bên ngoài, chứng kiến được nguy hiểm nơi thành thị này, hắn nhận ra nguy cơ có sẽ rất nhiều người chết, nhưng với thực lực bây giờ thì hắn không làm gì được.
Nhớ tới sư phụ đã chết của mình, Đạo Diệc càng thấy đau xót, hắn vốn là một cô nhi, là sư phụ mọt tay nuôi nấng hắn lớn lên, hiện giờ thân nhân duy nhất cũng đã chết, khiến hắn có cảm giác cô độc.
“Haiz, sức lực của ta vẫn chưa cứu được nhiều người, cứ ở Thành phố Thịnh Cảnh này ngây ngốc mãi cũng không được, ta không biết làm sao để cứu nó, chỉ có khiến bản thân mình ngày càng trở nên hữu dụng và mạnh mẽ ở tương lai thì mới có thể cứu vớt thế nhân!"
Đạo Diệc thầm hạ quyết tâm, lòng dâng lên cảm giác chính nghĩa cực mạnh và quyết tâm cứu vớt thiên hạ, nhưng hắn sẽ không chọn thời điểm mình vẫn chưa đủ thực lực mà xông pha.
“Hì hì, anh ơi, chỗ này của ngươi thật cứng rắn, sờ lên thoải mái quá!”
Nhưng ngay lúc Đạo Diệc đang nghĩ ngợi đến xuất thần thì từ phòng đối diện lại truyền đến một tràn tiếng cười đùa, thanh âm này chính là của Tần Tiểu Vũ.
"A..."
Hai gò má Đạo Diệc nhất thời đỏ bừng, sau khi trở thành tiến hoá giả thính lực của hắn cũng cực kì mạnh mẽ, chứ hắn không phải chủ động nghe lén.
"Đừng náo loạn, ta bị thương, ngoan ngoãn đi ngủ đii."
Là giọng nói của Tần Vũ.
"Không đâu, còn sớm như vậy, không thì ta giúp ngươi liếm nó nhé? Làm vậy sẽ thoải mái hơn.” Tần Tiểu Vũ ngây thơ nói.
"Ôi...Thánh thần thiên địa ơi!"
Đạo Diệc quả thực không thể chịu đựng nổi nữa, hắn có một loại xúc động muốn khóc, sao ở mạt thế mà người ta lại sống tốt hơn hắn nhiều như vậy?
Đạo Diệc dùng gối che đầu, nhưng hắn xoay qua lộn lại cũng không ngủ được, cuối cùng Đạo Diệc gãi gãi tóc rồi ngồi dậy, mở túi ra móc ra một chồng giấy để...chế phù.
Ngón tay của Đạo Diệc di chuyển, năng lượng gien hội tụ lại rồi để lại
trượt, năng lượng gen hội tụ, lưu lại một ký hiệu huyền ảo trên tờ giấy vàng trống rỗng, dưới sự chuyên tâm, cuối cùng hắn cũng cảm thấy tâm tình đang nghĩ ngợi lung tung của mình được đè xuống.
Ở phòng bên cạnh, Tần Tiểu Vũ đã bò lên người Tần Vũ, Tần Vũ bất đắc dĩ lấy tay chống đầu cô:
"Đừng liếm, miệng vết thương rất đau! ”
"A..."
Tần Tiểu Vũ bất mãn quay lại ngủ, sau đó bàn tay nhỏ bé mềm mại lại bắt đầu vuốt ve ngực Tần Vũ, cô tỏ vẻ hưng phấn.
"Anh, dáng người của ngươi thật tuyệt! ”
Tần Vũ vốn có vóc người rất nhỏ, nhưng sau mạt thế hắn lại ăn rất nhiều, , vả lại mỗi ngày chiến đấu tập luyện, cơ bắp, cơ bụng cũng từ đó được rèn nên,thoạt nhìn Tần Vũ không phải kiểu khôi ngô vạm vỡ, thật ra bắp ngực, bắp cánh tay lại rất xốc vác, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
Bàn tay nhỏ bé của Tần Tiểu Vũ vuốt ve cơ bắp cứng rắn trên ngực Tần Vũ, cảm giác như muốn nghiện, đàn ông thích phụ dáng chuẩn, thì phụ nữ cũng thích đàn ông dáng người đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận