Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 156 - Bạch Ngưng Trùng

Loài côn trùng này được gọi là Bạch ngưng trùng, các mặt khác của chúng đều rất yếu, nhưng có thể đông cứng chất lỏng được lưu trữ trong bụng thành khối để tấn công. Trong vòng 100 mét, chúng có thể phát huy ra uy lực không thua gì súng ống, là binh chủng tầm xa trong Trùng tộc cấp thấp.
“Đoàng!”
Trên tầng hai, một người lính cầm một khẩu súng bắn tỉa, sau vài giây nhắm bắn hắn bóp cò. Viên đạn phóng nhanh ra từ nòng súng khiến cái đầu tròn của một con Bạch ngưng trùng lập tức nổ tung, máu màu xanh lá cây nhạt cùng não văng tung tóe.
“Đoàng!”
Ba giây sau, người lính lại nhắm họng súng vào một con Bạch ngưng trùng khác, hắn nheo mắt, lại bóp cò, đầu của con Bạch ngưng trùng này nổ tung như cái đầu trước đó. Bạch ngưng trùng có uy hiếp rất lớn đối với phe bọn họ, cho nên ưu tiên diệt trừ đám Bạch ngưng trùng này trước chắc chắn là cách khôn ngoan nhất.
Độ giật của khẩu súng bắn tỉa này cực mạnh, nhưng người lính lại như không hề có cảm giác gì. Sau khi trở thành Tiến hóa giả, thể chất của hắn đã được tăng cường rất nhiều, độ giật này không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn, hắn giống như một tử thần đi gặt hái sinh mệnh của Bạch ngưng trùng vậy.
“Roạt roạt roạt!”
Binh lính ở tầng một xếp thành hai hàng, hàng phía trước ngồi xổm xuống bắn, như vậy sẽ không ngăn cản tầm ngắm của nhóm chiến hữu phía sau. Những binh sĩ này đều là binh lính tinh nhuệ được Lý Nguy chọn lựa kỹ càng, tám mươi phần trăm trong số đó đều đã sử dụng đá tiến hóa trở thành Tiến hóa giả, cho nên dù ở đây chỉ có năm trăm người, nhưng mỗi người đều là mãnh tướng có thể lấy một địch mười!
Hỏa giáp trùng là loài có tốc độ nhanh nhất trong số những Trùng tộc này, chúng cũng luôn gánh vác trọng trách tiên phong trong cuộc chiến của Trùng tộc, đảm nhận vị trí bia đỡ đạn. Tốc độ cực nhanh, lực phòng ngự tốt và số lượng giá rẻ là nguyên nhân căn bản khiến chúng có thể chiếm một vị trí trong Trùng tộc!
“Bắn!”
Sở dĩ họ hạ trại ở đây là vì bốn tòa nhà này nằm liền kề nhau, có thể tương tác hỗ trợ qua lại, cho dù có bị tấn công thì cũng là một căn cứ phòng thủ cực tốt. Những con Hỏa giáp trùng đang nối đuôi nhau lao tới từ mọi hướng trên đường phố, bốn tòa nhà giống như bốn gã khổng lồ, từ tầng dưới, tầng trên và cửa sổ đều có binh lính nhìn chằm chằm những con Hỏa giáp trùng này với vẻ mặt nghiêm nghị. Khi những con Hỏa giáp trùng này đến cách đó bốn mươi mét, đội trưởng của mỗi đội lập tức ra lệnh dốc hết toàn lực nổ súng.
Khả năng phòng thủ của Hỏa giáp trùng không tồi, nếu nổ súng từ khoảng cách quá xa thì có lẽ ngay cả áo giáp của chúng cũng không thể phá vỡ, cho nên chỉ có bắn ở tầm gần mới phát huy được uy lực to lớn.
“Keng keng keng keng!”
Một con Hỏa giáp trùng xông lên phía trước, ngay lập tức có một làn đạn bắn ra, nhưng khi những viên đạn này bắn vào lớp giáp xác bóng loáng của nó thì tất cả đều bị dội ngược ra ngoài.
“Đoàng đoàng!”
Đột nhiên, một viên đạn bắn vào phần giáp xác trên đầu con Hỏa giáp trùng, nó lập tức bị đẩy lùi, chỗ giáp xác trên đầu nó chỉ lưu lại một dấu vết mờ nhạt. Nhưng ngay sau đó, viên đạn thứ hai lại được bắn đệm lên đúng dấu vết vừa rồi, rốt cuộc giáp xác của nó cũng không chịu được nữa, bị viên đạn này xé toạc ra, găm vào trong đầu.

“A!”
Hỏa giáp trùng gào thét trước khi chết, rầm một tiếng ngã xuống đất, rất nhiều hỏa giáp trùng khác đạp lên thi thể của nó tiếp tục lao về trước, không hề sợ hãi vì cái chết của đồng bọn. Đây chính là chỗ đáng sợ của tộc trùng, số lượng bọn chúng quá nhiều, bọn chúng sở hữu trí tuệ, biết đau đớn sợ sệt, nhưng chỉ cần trùng mẹ hạ lệnh, bọn chúng sẽ hung hãn chẳng sợ chết, dù thịt nát xương tan cũng phải hoàn thành mệnh lệnh!
“Pằng pằng pằng!”
Đạn bắn ra nhiều như thể chẳng mất tiền, dệt thành cơn bão kim loại, tuy hỏa giáp trùng hung hăng không sợ nhưng lại bị cơn bão kim loại làm giảm tốc độ.
“Anh Vương! Haha, đám súc sinh này thật thú vị! Đúng là tự tìm đường chết!”
Một người lính trẻ tuổi cười lớn, ánh mắt hắn sắc bén, bắn một loạt đạn, có vài viên trúng vào cùng một ví trí trên người một con hỏa giáp trùng. Vỏ của hỏa giáp trùng bị xé toạc, mềm oặt rơi xuống đất, lập tức bị đồng đội giẫm đạp không thương tiếc. Anh Vương là một người lính già dặn, sắc mặt tang thương, thoạt nhìn hơi già nhưng động tác tay không hề lơ mơ. Khả năng bắn súng của hắn cực mạnh, mỗi một phát không mong giết chết đối phương mà chuyên nhắm vào chân của đám hỏa giáp trùng. Chân của hỏa giáp trùng rất mảnh, chỉ một phát là bắn gãy, ngã nhào dưới đất. Chỉ cần đám hỏa giáp trùng này bị thương té xuống đất, đồng bọn của chúng sẽ giẫm đạp chẳng chút do dự, không bị bắn chết cũng bị đạp chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận