Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 216 - Bọn Ta Sẽ Giúp Ngươi

“Không thấy.”
Vương Văn dừng lại suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Liệu bọn họ có đến huyện Hồng Tùng này chưa? Nhiều người như thế không thể không tạo nên chút động tĩnh nào được.”
Tần Vũ cau mày, người hắn hỏi đến đương nhiên chính là đoàn người Lý Nguy rồi, bọn họ đã đi trước một bước, đã bàn trước với nhau sẽ tập hợp lại ở huyện Hồng Tùng, thế nhưng sau khi Tần Vũ đi ra khỏi rừng Hồng Tùng thì đã hoàn toàn mất đi tin tức của họ, trên mặt đất lại chẳng để lại một dấu vết nào, thực sự là có chút kỳ quái.
“Bọn họ… có khi nào đã bị con quái vật kia ăn mất rồi hay không?”
Vương Văn đột nhiên nghĩ tới vội nói ra.
Tần Vũ nghiêng người liếc hắn một cái, nhưng lại không nói gì.
Vương Văn có hơi lúng túng, hắn ngại ngùng nói:
“Anh Tần, các ngươi đều là người sở hữu năng lực đặc biệt giống như bọn ta nhỉ? Ta hy vọng các ngươi có thể giúp đỡ bọn ta, bọn ta nhất định phải giết chết con quái vật đó báo thù cho Tiểu Manh.”
Tần Vũ cũng không cho rằng con quái vật đó có thể ăn sạch hết đoàn người Lý Nguy, suy cho cùng đám người Vương Văn còn có thể đánh bị thương nó, thì làm sao ba đại chiến thần trong đội ngũ của Lý Nguy lại không thể làm gì nó được chứ, nhưng đoàn người Lý Nguy biến mất cũng là chuyện không thể chối cãi, Tần Vũ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng hắn lại không thể giải thích được.
Chỉ một bông hoa dị thú hệ thực vật mờ ảo thật sự có thể khiến cho cả huyện Hồng Tùng trở thành dáng vẻ thế này sao?
Tần Vũ nhìn vào Vương Văn, gật đầu nói:
“Được thôi, bọn ta sẽ giúp ngươi.”
“Tốt quá rồi!”
Vương Văn mừng rỡ, thực lực của Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ cao thâm khó lường, có lẽ họ thật sự có cách để đối phó con quái vật kia.
Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề nan giải, huyện Hồng Tùng lớn đến thế kia, phải đi đâu để tìm con quái vật đó chứ?
Tần Vũ chậm rãi nói:
“Tìm được nó không khó, trước đó các ngươi từng nói nó đột nhiên xuất hiện là lúc các ngươi đã giết chết một con tang thi đặc biệt, có đúng vậy không?”
“Đúng vậy.”
Vương Văn không hiểu vì sao Tần Vũ lại hỏi như thế.
Tần Vũ nói tiếp:
“Thực ra lúc đó có lẽ nó không muốn ăn em gái của ngươi đâu, mục tiêu của nó chỉ là viên đá tiến hóa kia mà thôi, em gái ngươi vừa đúng lúc đang cầm đá tiến hóa, cho nên nó đã nuốt luôn toàn bộ vào.”
“Vì sao ngươi lại có phán đoán như vậy?”
Vương Tuyết cau mày hỏi.
Tần Vũ lại không hề giải thích, hắn chỉ suy đoán mà thôi, quái vật hình hoa là dị thú hệ thực vật, nhìn từ khả năng có thể xuyên qua không gian thì chắc chắn mức độ tiến hóa không hề yếu, nhưng ngay cả đám người Vương Văn mà nó cũng không đánh lại được, rất có thể nó không am hiểu chiến đấu, mà dị thú hệ thực vật không có sở trường chiến đấu thường sẽ không chủ động mạo hiểm tấn công tiến hóa giả, sở dĩ khi đó nó đột nhiên xuất hiện thì khả năng lớn nhất là vì viên đá tiến hóa đó.
Đá tiến hóa là thứ mà bất kỳ sinh vật nào cũng thèm khát, con quái vật đó chắc chắn cũng vì thế nên mới đột nhiên xuất hiện tới nuốt chửng lấy em gái của bọn họ.
Cho nên muốn tìm được con quái vật này cũng rất đơn giản, đó chính là lấy đá tiến hóa làm mồi nhử, dụ nó cắn câu, thoạt nhìn cách này có vẻ như không đáng tin cậy, nhưng lúc này đây cũng là cách duy nhất.
Cuối cùng mọi người cũng đều bán tín bán nghi chấp nhận làm theo cách của Tần Vũ, còn về đá tiến hóa, Tần Vũ cũng không dây dưa quá lâu, sau khi ăn cơm xong hắn nhìn chàng thiếu niên có vẻ nhỏ con trong đội ngũ rồi nói:
“Ngươi đi theo bọn ta ra ngoài một chuyến, ta cần ngươi đi theo giúp bọn ta tìm kiếm con mồi.”
“Ta… ta sao? Được… được thôi.”
Chàng thiếu niên nhỏ con Mã Tùng có hơi giật mình, hắn căng thẳng đáp lại.
“Bọn ta cũng đi cùng ngươi ra ngoài được chứ?”
Vương Văn vội vàng nói.
“Ở nơi này vẫn còn có một vài quái vật nguy hiểm, nhất là một số tang thi đặc biệt, chúng sở hữu năng lực kỳ lạ vô cùng.”
Tần Vũ lắc đầu nói:
“Không cần đâu, bọn ta sẽ trở về nhanh thôi.”
“Ai mà thèm đi theo các ngươi chứ.”
Trong lòng Lý Tiêu hừ lạnh một tiếng, so với phải ra ngoài đi săn, hắn ta đương nhiên muốn ở lại trong nơi an toàn hơn.
Rất nhanh ba người đã đi ra ngoài, trên dọc đường đi, Tần Vũ nhìn về phía Mã Tùng rồi hỏi:
“Năng lực của ngươi có thể dò xét tang thi sao?”
“Có… có thể, đôi mắt của ta có một năng lực gọi là Uẩn thải chi nhãn, có thể nhìn thấy được toàn bộ những sinh vật nguy hiểm trong vòng bán kính vài trăm mét…”
Mã Tùng vội vàng nói, hắn là người có địa vị thấp nhất trong đội ngũ của bọn họ, khi đối diện với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, hai tiến hóa giả có thực lực gần như còn lớn mạnh hơn cả đám người Vương Văn, hắn nóng lòng muốn thể hiện ra giá trị của bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận