Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 446 - Bắp Thịt

“Xùy!”
Khi lưỡi đao sắc bén của Vong Giả Lôi Nhận tiếp xúc với trường lực bao trùm trên cánh tay Tần Vũ, trường lực do Tiểu Trùng phóng thích ra ngay lập tức phát ra phản lực, muốn chặn Vong Giả Lôi Nhận rời khỏi, nhưng từ bên trên thanh đao đột nhiên phóng ra một tia lôi điện màu đen nhỏ bé nhưng sắc sảo như đao, chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên, thứ trường lực mà Tần Vũ dùng hết sức mà cũng không thể nào phá hỏng được thế mà lúc này đã bị xé rách ra!
“Không...không hay rồi!”
Tiểu Trùng nhất thời kinh hồn sợ hãi, nó vội vàng muốn phá lớp da thịt của Tần Vũ để chủ động chui ra ngoài, nhưng một tia lôi điện màu đen đã xuyên thẳng vào trong làn da Tần Vũ đánh vào trên người Tiểu Trùng, nhất thời toàn thân nó trở nên tê liệt đến mất cảm giác.
“Thật tốt quá…”
Tần Tiểu Vũ thở phào một hơi, cô nở nụ cười tươi:
“Dường như ta và Vong Giả Lôi Nhận đã ăn ý hơn nhiều rồi.”
Quả thực là vậy, nếu là trước kia chắc chắn Tần Tiểu Vũ sẽ không thao tác chuẩn xác được thế này, trong lòng Tần Vũ tràn ngập những thắc mắc, vì sao Tần Tiểu Vũ lại đột nhiên trở nên bình thường thế này?
Tần Tiểu Vũ lấy ra một con dao găm từ trong nhẫn không gian của Tần Vũ, cô nói với hắn:
“Anh trai, ngươi cố nhịn một chút, ta sẽ lấy nó ra.”
“Ừm…”
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn cũng thở phào một hơi, trong lòng có chút phức tạp, rõ ràng hắn đến nơi này là để tìm cách cứu Tần Tiểu Vũ, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại là Tần Tiểu Vũ cứu hắn.
Tần Tiểu Vũ cường hóa gia trì lên trên thân dao găm, sau đó bắt đầu chậm rãi rạch mở lớp da thịt phồng to trên cánh tay Tần Vũ.
Cũng may mà thường ngày Tần Tiểu Vũ từng giải phẫu tang thi, cho nên đã từ lâu cô không còn là cô gái nhỏ thấy máu sẽ chóng mặt ngất xỉu nữa, nếu không khi dùng dao rạch mở máu thịt thế này người thường đều sẽ run tay.
“Đáng ghét...cô ta có Vong Giả Lôi Nhận, nếu như bị chém trúng một đao chắc chắn sẽ chết tươi!”
Tiểu Trùng hết sức lo lắng, nó liều mạng muốn chui ra khỏi da thịt Tần Vũ để chạy trốn, nhưng toàn thân nó đã bị lôi điện màu đen kia đánh vào khiến nó mất đi sức lực.
Mà lúc này Tần Tiểu Vũ đã rạch mở lớp da thịt trên cánh tay Tần Vũ, khi thấy con trùng màu đỏ như máu đó bên trong, Tần Tiểu Vũ tức giận vô cùng, vẻ mặt đằng đằng sát khí nói:
“Dám đối phó với anh trai ta, ta nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học!”
Lúc này sắc mặt Tần Vũ đã trắng bệch, hơi thở vô cùng yếu ớt, tất cả đều là do Tiểu Trùng tạo thành, trong lòng Tần Tiểu Vũ đương nhiên tràn ngập căm phẫn đối với Tiểu Trùng.
Biểu cảm đầy sát khí như ác ma của Tần Tiểu Vũ khiến cho Tiểu Trùng bất giác rùng mình ớn lạnh, nó nói với vẻ hung tàn:
“Nhóc con, ngươi muốn lấy ta ra cũng không dễ dàng thế đâu, ta đã nối liền với mỗi sợi dây thần kinh trên cánh tay hắn rồi, ngươi hoàn toàn không thể nào lấy ta ra ngoài được, vả lại chỉ cần ta chết đi, cánh tay này của hắn cũng sẽ hoàn toàn bị phế bỏ!”
Lời này vừa dứt, Tần Vũ quả thực đã cảm giác được cánh tay của mình đã hoàn toàn mất đi tri giác, từ vết thương bị rạch ra trên cánh tay có thể thấy được từng sợi tơ máu kéo dài từ trên người Tiểu Trùng đâm vào bắp thịt trong cánh tay và kinh lạc của Tần Vũ, những lời Tiểu Trùng nói cũng không phải là giả, nếu như giết chết nó, có lẽ cánh tay này của Tần Vũ sẽ phải thật sự bị phế bỏ.

Tiểu Trùng đắc ý nói:
“Thế nào? Không muốn để anh trai của ngươi trở nên tàn phế thì thành thật một chút cho ta.”
Tiểu Trùng tưởng rằng nó đã tìm ra cách để uy hiếp hai anh em Tần Vũ, nhưng nó lại cảm thấy khó hiểu khi phát hiện ra trên mặt hai anh em họ hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.
Điều này khiến cho tâm tư Tiểu Trùng trở nên thấp thỏm, nó vội vàng nói:
“Này, đừng có làm chuyện ngốc nghếch, đây chính là một cánh tay lận đó, không cần phải dùng một cánh tay để đổi lấy tính mạng của ta chứ, điều này hoàn toàn không có lợi ích gì đối với các ngươi đâu!”
Tiểu Trùng còn tưởng rằng Tần Vũ đang chuẩn bị vứt bỏ một cánh tay để giết nó, suy cho cùng trước đó nó cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng Tần Vũ nổi điên bất chấp tất cả muốn đồng quy vu tận với nó, với sự nhẫn tâm trong tâm tính của Tần Vũ, nói không chừng hắn thật sự có thể bỏ mặc cánh tay này để giết chết nó.
Lúc này khóe miệng Tần Vũ cũng nhếch lên nở ra nụ cười, hắn có thể nhìn ra được, Tần Tiểu Vũ của hiện tại đã thật sự bình thường trở lại, không còn là dáng vẻ yếu ớt đó nữa mà đã trở lại làm một thiếu nữ hoạt bát ngây ngô ban đầu, mặc dù hắn không hiểu được sao cô có thể trở nên khỏe mạnh tốt đẹp thế này, nhưng đây hoàn toàn là chuyện tốt đáng mừng.
Tần Tiểu Vũ không hề do dự, cô dứt khoát rạch một đường tạo ra miệng vết thương thật nhỏ trên ngón tay mình, sau đó một dòng máu tươi tử sắc chảy ra ngoài.
Nhìn thấy Tần Tiểu Vũ đưa ngón tay đến gần, Tiểu Trùng ngửi thấy mùi máu tươi, nó tỏ ra nghi ngờ nói:
“Muốn làm cái gì? Mua mua chuộc ta à, cho dù là vậy thì ta cũng sẽ không ra ngoài đâu.”
“Nhưng mà… mùi máu này thơm quá đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận