Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 251 - Bình Nguyên Chôn Xương

Vẻ mặt Kim Tắc Thiên và Tôn Bằng cũng có chút ảm đạm, thấy thế Lý Nguy ho khan nói:
“Ý ta muốn hỏi chẳng lẽ các ngươi chưa từng thử đi ra ngoài hay sao?”
“Đi ra ngoài?”
Ba người Kim Tắc Thiên nhìn nhau cười khổ, Tôn Bằng lắc đầu:
“Nơi này rất kỳ lạ, trông bờ bến thì thực sự cũng có biên giới đấy. Hai tháng trước, một số người trong chúng ta đi thăm dò thế giới này, chúng ta đã đi về phía nam, đi bộ ba ngày ba đêm, cuối cùng thấy ranh giới của thế giới.”
“Bên ngoài thế giới này là một khoảng không, có chút giống với khe nứt không gian mà chúng ta thấy khi bị hút vào.”
Tôn Bằng nói:
“Các ngươi cũng biết trong vết nứt không gian nguy hiểm thế nào mà, cho nên chúng ta đành phải quay lại.”
Lý Nguy trầm mặc một lúc lâu, hỏi tiếp:
“Vậy các hướng khác thì sao?”
Tôn Bằng than thở:
“Hơn phân nửa thế giới này đều là bình nguyên chôn xương, mọc đầy thực vật biến dị, hễ đi vào sẽ bị những thực vật biến dị đó hút khô máu thịt, cho nên chúng ta không thăm dò bình nguyên chôn xương, nhưng đoán chừng cũng không khác là mấy đâu.”
Lý Nguy có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn không muốn ở lại nơi quỷ quái này, tuy rằng hiện tại người của hắn gần như đã chết sạch, nhưng chỉ cần đến được thành Thiên Mông hắn sẽ có thể đông sơn tái khởi, hắn không cam lòng hỏi:
“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đi ra ngoài hay sao?”
“Không có cách nào cả.”
Tôn Bằng lắc đầu.
Tất cả mọi người im lặng, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ liếc nhau không nói gì. Thực ra bọn họ có cách rời đi, đương nhiên là dựa vào năng lực của Hoa Thú, chỉ cần Hoa Thú khôi phục lại thì chắc cắn nó có năng lực đưa bọn họ từ thế giới nhỏ này trở về thế giới lúc ban đầu.
Có điều lúc này Hoa Thú còn chưa khôi phục lại, nói ra căn bản cũng không có ý nghĩa gì, chỉ tăng thêm phiền toái mà thôi. Còn một vấn đề nữa là nơi này có gần một ngàn người, Hoa Thú dẫn theo hai người bọn họ còn cố sức, thì nhiều người như vậy nhất định là không vận chuyển nổi, cho nên giữ im lặng vẫn tốt hơn. Cùng lắm là lúc bọn họ rời đi dẫn theo mấy người Trác Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na được thôi.
Lúc này Trác Thiếu Phong lại chậm rãi nói:
“Thế cũng chưa chắc là không có cách đi ra ngoài.”
Nghe Trác Thiếu Phong nói vậy, trên mặt Lý Nguy sáng lên một tia hy vọng, ngược lại sắc mặt đám người Kim Tắc Thiên lại hơi thay đổi.
Lý Nguy rất giỏi quan sát sắc mặt, dễ dàng nhìn ra sắc mặt mọi người có vẻ khác lạ. Lúc này giọng điệu của hắn khách sáo nhưng tràn ngập vẻ kiên quyết:
“Kim lão đại, nếu các ngươi biết thông tin quan trọng thì ta hy vọng các ngươi đừng giấu ta. Hiện tại chúng ta chính là con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tất cả mọi người đều muốn đi ra ngoài, không ai muốn ở lại nơi quỷ quái này mà, phải không?”
Đúng vậy, nơi này chỉ có một nhóm người sống là bọn họ, ngay cả những gì họ ăn cũng là thực vật biến dị khó nuốt, ngày ngày phải đối mặt với nguy hiểm trong thế giới này, còn khổ hơn cả ngồi tù. Họ thà trở lại thế giới ban đầu rồi bị tang thì giết chết còn hơn là ở lại nơi này thêm một ngày.
Nét mặt Kim Tắc Thiên có vài phần sợ hãi:
“Nói với các ngươi cũng không sao cả, một tháng trước, đoàn người chúng ta đi săn bắn ở bên ngoài có gặp mấy người kỳ quái. Bề ngoài của bọn họ rất giống người, nhưng hoàn toàn không phải là người, ta nghĩ bọn chúng là tang thi. Chúng toàn nói gì mà muốn ăn hết toàn bộ chúng ta, vừa thấy chúng ta đã phát động công kích. Đoàn chúng ta có chừng bảy tám mươi người, cuối cùng đã chiến với bọn chúng một trận...”
Kim Tắc Thiên nuốt nước miếng:
“Nhưng...chúng quá mạnh, chỉ có bốn con thôi mà lại khiến hơn tám mươi tiến hóa giả chúng ta máu chảy thành sông.”
Chu Cường nhớ lại:
“Lão Kim trở về báo tin, ta và lão Tôn lập tức dẫn theo một trăm tiến hóa giả đi tiếp viện, nhưng lúc đến nơi...đã đầy chân tay gãy đứt rồi.”
Chu Cường nhìn Bạch Tiểu Na, Trác Thiếu Phong, hắn cảm kích nói:
“Lúc ấy đương nhiên chúng ta phải chém giết một trận với kẻ địch, nhưng cho dù nhân số của chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối thì vẫn bị chúng đánh cho thất bại thảm hại, cục diện trận chiến nghiêng về một bên, bọn chúng hoàn toàn là đang tàn sát. May thay lúc ấy có Bạch tiểu thư và Trác tiên sinh, nếu không tổn thất của chúng ta còn nghiêm trọng hơn.”
“Bốn con tang thi rất giống người?”
Nhóm Lý Nguy, Lâm Phong đều âm thầm nghi hoặc, bọn họ đã từng gặp không ít tang thi, nhưng loại tang thi giống người thì hoàn toàn chưa thấy bao giờ.
Riêng Tần Vũ lại biết bốn con tang thi mà đám người Chu Cường nói chính là tang thi đã tiến hóa ra chỉ số thông minh của nhân loại như Tuyệt Không, hắn cũng chăm chú lắng nghe, bởi loại tang thi này thật sự rất hiếm, mỗi một con đều có tiềm lực trưởng thành thành bá chủ một phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận