Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 279 - Không Ai Tin

“Đây… Người áo đen kia là vua của bọn nó à?”
Hai người Tôn Bằng, Chu Cường sau khi chém giết Quỷ Khôi xong, bọn họ đều nuốt nước miếng một cái, cực kỳ khiếp sợ.
Sắc mặt Kim Tắc Thiên càng phức tạp, ngẫm lại mình lúc ấy còn muốn nhận Tần Vũ làm thuộc hạ, hắn nhớ lại chuyện này chỉ cảm thấy mặt nóng lên, lấy thực lực của đối phương, một tay cũng có thể dễ dàng đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
“Hi vọng…Tần tiên sinh có thể thắng nó!”
Trong lòng mọi người đều cầu nguyện, không ai dám nhúng tay vào cuộc chiến của cả hai, bởi vì thực lực của bọn họ không cùng đẳng cấp! Ngay cả tư cách nhúng tay cũng không có!
Không thể nghi ngờ, thực lực của Minh Linh cực kỳ mạnh, nếu như không phải có Tần Vũ, và nhóm thuộc hạ Địch Thiếu Phong, Lý Nguy đến đây, Minh Linh không cần lộ diện cũng có thể dùng Quỷ Khôi giết sạch gần ngàn người trong căn cứ này mà không cần tốn nhiều sức.
Không chỉ vậy, thủ đoạn của Minh Linh không chỉ có nhiêu đó.
“Oắt con, thực lực của người không tệ đâu!”
Minh Linh tán thưởng.
“Có thể được ngươi tán dương thật sự khiến ta cảm thấy vinh hạnh!”
Tần Vũ vừa chặn lại một đao Minh Linh chém ra, vừa mỉm cười đáp lại.
Tần Vũ có một loại cảm giác kỳ diệu, Minh Linh này ở hậu thế là cường giả hiếm có, người được nó tán thưởng đúng là không có mấy ai, mà bây giờ Minh Linh lại tán thưởng thực lực của hắn, nói ra có lẽ cũng không ai tin.

"Nhưng...Ngươi vẫn còn kém một chút!"
Minh Linh nói xong thì công kích của nó càng mãnh liệt hơn.
Xùy!
Bên trên loan đao to lớn tỏ ra ánh sáng màu đỏ máu, cả thanh loan đao tựa như là một vòng trăng tròn màu máu, tràn đầy cảm giác quỷ dị, nó chém về phía Tần Vũ, đao chưa đến mà đã làm cho Tần Vũ cảm thấy đau thấu xương, hắn có một ảo giác mình đã bị loan đao của Minh Linh chém thành hai nửa.
Tiếng còi quỷ chói tai vang lên, Tần Vũ càng có cảm giác khó tập trung sự chú ý hơn, trong lòng của hắn bàng hoàng, lúc Minh Linh này xuất đao lại có thể ảnh hưởng đến kẻ địch, điều này chắc chắn có thể làm cho nó chiếm hết ưu thế trong lúc chiến đấu.
Ầm!
Dây chuyền Tà Nhãn trên cổ Tần Vũ toả ra một năng lượng kỳ lạ che Tần Vũ lại, ảnh hưởng của hắn lập tức biến mất vô tung vô ảnh đối với Minh Linh, nói đến đây, từ khi Tần Vũ đạt được dây chuyền Tà Nhãn thì cơ bản không dùng tới, bởi vì năng lực nhằm vào tinh thần lực vốn rất hiếm, hôm nay xem như phát huy tác dụng một lần.
Sau khi làm ảnh hưởng của Minh Linh biến mất đối với tinh thần lực của Tần Vũ, hắn rót nguồn năng lượng gen vào trong huyết diễm, phía trên huyết diễm lập tức bị một ngọn lửa màu tím thật dày bao bọc, không sợ hãi chút nào mà nghênh đón lấy thanh loan đao được ánh sáng màu đỏ máu bao bọc liên tục phát ra tiếng còi quỷ.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, tất cả mọi người xung quanh không chịu được mà bịt kín lỗ tai, chỉ có Tần Tiểu Vũ tập trung tinh thần cách đó trăm thước nhìn chằm chằm hai bên giao chiến, cô biết được sự kinh khủng của Minh Linh Thi Vương từ Tần Vũ, bây giờ thấy Tần Vũ và nó khó phân thắng bại, trong nội tâm cô vừa lo lắng vừa tự hào.
"Anh trai là trăm trận trăm thắng!"
Tần Tiểu Vũ tự nói với mình như vậy trong lòng.
Ngọn lửa màu tím và ánh sáng màu máu bùng lên, tựa như một viên đạn hạt nhân cỡ nhỏ nổ tung, làm nhà cửa xung quanh vỡ tan tành, đại địa rung động, một vết nứt to lớn vỡ ra giống như cái miệng khổng lồ đang mở ra.
Trong bụi mù đầy trời, va chạm không ngừng bên tai, Minh Linh giống như lệ quỷ quấn lấy Tần Vũ thật chặt như đòi mạng, không cho hắn có một cơ hội thở dốc nào.
Cuộc chiến giữa hai người hoàn toàn trở nên căng thẳng, cứ như chỉ trong thời gian ngắn thì không phân ra thắng bại.
Cuộc chiến khác cũng vô cùng kịch liệt.
Nham Thạch cự nhân màu nâu Cuồng Sơn đập mạnh một cánh tay to lớn xuống Địch Thiếu Phong, giống như núi Thái Sơn đè xuống vậy.
Đùng!
Cả người Địch Thiếu Phong đều bị vảy màu đen bao phủ, một cánh tay của hắn vươn ra, bắt chặt lấy cánh tay kia của Cuồng Sơn, một lực lớn khiến nửa người Địch Thiếu Phong chìm vào trong nham thạch.
"Gào!”
Nhưng Địch Thiếu Phong mở rộng miệng ra đến cực hạn như thể nuốt vừa một quả bóng rổ, sau đó cắn vào trên cánh tay kia của Cuồng Sơn, đừng thấy lúc này Cuồng Sơn là trạng thái Nham Thạch cự nhân, nham thạch toàn thân nó cứng hơn sắt thép nhiều, ngay cả súng ngắm cũng không thể để lại một vết xước nhỏ nào trên đó, nhưng độ bén của răng Địch Thiếu Phong lại vượt quá sức tưởng tượng, chỉ nghe một tiếng phập, một khối nham thạch lớn trên cánh tay Cuồng Sơn đã bị cắn xuống.
"Cút ngay!"
Cuồng Sơn lập tức giận dữ, một cánh tay khác của nó vung ra, đánh một quyền vào mặt Địch Thiếu Phong, hất hắn văng ra xa như bao cát.
Cơ thể Địch Thiếu Phong đập mạnh xuống mặt đất, mặt đất xuất hiện vết nứt nhỏ, đổi lại là người thương trúng một quyền như thế thì không bị đánh cho đầu óc vỡ nát bấy thì cũng phải bị ngã đến xương vỡ vụn, nhưng Địch Thiếu Phong chỉ lắc đầu rồi lại đứng dậy lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận