Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 250 - Thực Vật Đột Biến

Cao Hiêu thì tỏ ra thờ ơ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Kim Tắc Thiên, nếu đối phương dám động vào rượu, hắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Kim Tắc Thiên cười gượng nói:
“Tần huynh đệ, ngươi nói rượu này có vấn đề gì? Chẳng lẽ nào chúng ta lại muốn hại ngươi?”
“Không lẽ hắn còn tức giận vì chuyện vừa rồi, cho nên muốn thừa dịp làm chúng ta khó xử?”
Kim Tắc Thiên thầm nghĩ trong bụng, nếu là thế thật thì phiền toái đây. Tiến hóa giả cấp hai bên doanh trại họ có tổng cộng sáu người, nhưng rõ ràng Trác Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na có quan hệ thân thiết với Tần Vũ, mà Lãnh Huyết kia lại càng không tham dự bất kỳ tranh đấu nào, đám người Lý Nguy nhất định cũng sẽ đứng về phía Tần Vũ, như vậy nếu phát sinh xung đột thì phần thắng bên họ thật sự không lớn.
“Chẳng lẽ...thằng nhãi này đang muốn...đoạt quyền?”
Tôn Bằng càng âm thầm cảnh giác, đừng nói thời mạt thế, cho dù ở thời bình thì thứ mọi người truy đuổi cả đời cũng là danh lợi tiền quyền. Hiện giờ mạt thế, những thứ này càng bị phóng đại một cách trần trụi, trại tập trung này của họ có gần một ngàn người, không chừng đối phương muốn làm đại ca của nơi này cũng nên?
Hiển nhiên họ cả nghĩ quá rồi, Tần Vũ không hề có hứng thú giành quyền với họ.
Tần Vũ lên tiếng:
“Đừng hiểu lầm, ta không nói là các ngươi động tay vào rượu này, mà là bản thân nó có vấn đề.”
Đám người Kim Tắc Thiên nghe vậy mới hơi thở phào nhẹ nhõm, Kim Tắc Thiên nghi hoặc nói:
“Không phải chứ Tần huynh đệ? Rất nhiều loài thực vật đột biến ở đây không thể ăn được, có độc tính cao, nhưng quả rượu đỏ này có thể ăn được, chúng ta đã uống nước trái cây bên trong nhiều lần rồi.”
“Đúng đấy, đúng đấy.”
Trác Thiếu Phong cũng tán đồng, hắn nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sậm trong ly rượu mà chảy nước miếng. Hắn đã tới nơi này một tháng, quả rượu đỏ này là thứ hắn thích nhất, có điều bình thường rất ít khi uống được.
Tần Vũ nhìn chất lỏng trong ly rượu, chậm rãi nói:
“Thứ này không phải tên là quả rượu đỏ, mà nên gọi là Thi Huyết Quả thì đúng hơn.”
“Thi Huyết Quả?”
Mọi người nghe vậy đều có chút nghi hoặc khó hiểu.
Tần Vũ nói:
“Nếu như ta đoán không lầm thì quanh nơi nó sinh trưởng có rất nhiều thi thể đúng không?”
“Việc này...quả đúng là như vậy.”
Kim Tắc Thiên nói:
“Xung quanh cây này thường có một ít xương trắng hoặc xác tử thú, hẳn là chúng giết chóc lẫn nhau nên mới chết.”
“Thế thì đúng rồi.”
Tần Vũ nói:
“Máu của tang thi, thi thú hoặc thú biến dị đã chết thấm vào bùn đất, đôi khi sẽ mọc ra loại thực vật có Thi Huyết Quả, nói cách khác Thi Huyết Quả này lấy máu của chúng làm chất dinh dưỡng để phát triển.”

Mọi người nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ sậm, ngửi thấy mùi thơm ngon từ nó phát ra nhưng không cảm thấy thèm ăn chút nào, ngược lại còn có cảm giác buồn nôn, thấy kinh tởm với thứ dùng thi huyến làm chất dinh dưỡng phát triển này.
Tôn Bằng đã có chút buồn nôn hỏi:
“Tần huynh đệ, thứ này có độc không?”
Tần Vũ gật đầu:
“Có độc, nhưng cũng không mạnh, ví dụ một số người bình thường uống chất lỏng trong Thi Huyết Quả này thì chắc uống độ bốn năm chén sẽ bị tê liệt toàn thân, cuối cùng bị nhiễm virus biến thành tang thi. Nhưng sức đề kháng của tiến hóa giả mạnh hơn nhiều, nếu không uống quanh năm thì không có vấn đề gì lắm.”
Mọi người nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, chất lỏng trong Thi Huyết Quả này bọn họ không có đủ mà uống, làm sao có thể cho người bình thường thưởng thức được, cho nên những người đã từng uống chất lỏng này đều là tiến hóa giả, cũng bởi thế đến bây giờ bọn họ vẫn chưa phát hiện thứ này có vấn đề.
Biết được có thể trong thứ này có thi huyết, mọi người đã hận không thể nhổ hết những thứ từng uống trước kia ra, lúc này không còn thèm thuồng chút nào nữa, chỉ có Trác Thiếu Phong vẻ mặt tiếc nuối:
“Thế mà lại không uống được...”
Tần Vũ thấy thế có chút buồn cười, người khác sau khi biết được thứ này tên là Thi Huyết Quả đều tránh không kịp, nào còn lưu luyến như Trác Thiếu Phong chứ.
Tần Tiểu Vũ càng khinh bỉ nhìn hắn:
“Ngươi vốn là một tên biến thái mà, cứ uống đi, nhưng khẩu vị ngươi nặng như vậy, cách xa chúng ta ra chút nhé.”
“Ta không uống là được chứ gì...”
Trác Thiếu Phong miễn cưỡng đẩy ly rượu sang một bên.
Nhắc tới thì thật ra Trác Thiếu Phong có năng lực hệ dị hóa đỉnh cấp, hơn nữa còn có thân thể bất tử, sức đề kháng của hắn rất đáng sợ. Lúc hắn chiến đấu thậm chí còn trực tiếp dùng miệng cắn xé máu thịt của tang thi, cho nên với thể chất biến thái của hắn thì có uống nhiều nước ép Thi Huyết Quả cũng không thành vấn đề.
“Người đâu, mang cất hết những thứ này đi.”
Kim Tắc Thiên gọi người tới dọn hết Thi Huyết Quả xuống.
Sau đó mọi người còn hưng phấn lắm, tiệc tùng không có rượu, thực sự làm cho người ta mất hứng.
Trong lúc ăn uống, người lên tiếng đầu tiên lại là Lý Nguy.
Lý Nguy nuốt một miếng rau xanh, buông đũa xuống, nhìn về phía Chu Cường nói:
“Chúng ta mới đến, rốt cuộc tình hình ở đây là sao vậy?”
Người đáp lại là Chu Cường, hắn có chút chán nản nói:
“Còn sao được nữa? Nơi hoang vu vắng vẻ, ngoại trừ những người ngoại lai như chúng ta thì nơi này chỉ có tử thú, thực vật biến dị, xương trắng khắp nơi, ta còn hoài nghi nơi này có phải là địa ngục hay không đấy, đã đến nơi này hơn ba tháng, không biết vợ con ta thế nào rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận