Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 359 - Nuôi Gia Súc

Người đàn ông vội vàng cười xòa nói:
"Mới vừa rồi là con gái ta, nó...Đùa thôi, sắc trời đã không còn sớm, ngài cũng mau về nghỉ ngơi đi."
Tần Vũ lạnh nhạt nói:
"Mở cửa ra."
Người đàn ông không nói, cũng không có cử động.
"Bùm!"
Tần Vũ cũng không nói nhảm nhiều, hắn đá một phát, cửa sắt có thể ngăn cản hơn mười con tang thi sụp đổ ầm ầm chỉ sau một cú đá của Tần Vũ, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người đàn ông sau cửa nhanh chóng tránh đi, nếu không đã bị cánh cửa này đập trúng, đàn ông này sợ hãi kêu lên:
"Ngươi...Làm gì? Sao có thể xông vào?"
Người đàn ông này tướng mạo bình thường, cả người tràn ngập mùi hôi thối, nhưng dáng dấp rất rắn chắc, khó có thể tưởng tượng đây là một tiến hóa giả bên ngoài sinh tồn có thể có.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn miệng người đàn ông, bởi vì hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ miệng hắn ta, trước đây không ở huyện Hồng Tùng hắn đã từng ngửi thấy.
Người đàn ông bị ánh mắt Tần Vũ canh chừng có chút mất tự nhiên, hắn cười mỉa nói:
"Ngài muốn nghỉ ngơi thì ở đây nghỉ một đêm đi."
Tần Vũ không nói gì, hắn đi thẳng lên tầng hai, đàn ông muốn ngăn cản, nhưng trước ánh mắt lạnh như băng của Tần Vũ hắn không dám ngăn cản, chỉ có thể mặt đầy lo lắng đi theo sau lưng Tần Vũ:
"Trên tầng có hơi bừa bộn bẩn thỉu, hay là ngài tới nơi khác nghỉ ngơi đi..."
Lên tầng hai, Tần Vũ thấy ở trên tầng hai, từng đám nam nữ dựa vào nhau, quần áo bọn họ lam lũ, tóc tai rối bời, tản ra mùi thối khó ngửi, giống như vài năm chưa tắm.
Nghe thấy tiếng động, bọn họ khó khăn quay đầu, nhìn về phía Tần Vũ, ánh mắt bọn họ cũng không có chút thần thái nào.
Tần Vũ trầm giọng nói:
"Các ngươi an toàn rồi, chờ sáng sớm ngày mai ta sẽ liên lạc Thiên Mông Thành để cho người tới dẫn các ngươi đi."
Có người nghe nói như vậy trong ánh mắt có một tia sáng, nhưng Tần Vũ vừa chạm vào một cậu bé thì họ sợ hãi cúi đầu.
Tần Vũ thấy bộ dáng này của bọn họ, trong lòng có chút thất vọng, hắn lạnh nhạt nói:
"Nếu các ngươi không muốn đi, vậy ta sẽ đi."
Nếu như những người này hèn yếu đến mức độ này, Tần Vũ lười để ý đến bọn họ, đối với người hèn yếu đến mức này, hắn không muốn cứu.
Ngay lúc này một giọng yếu ớt nói:
"Van xin ngươi...Đừng...Đừng đi, nếu ngươi đi, hắn...Hắn sẽ giết sạch chúng ta."
Người nói chuyện là một cô bé, cô bé này mặc quần trắng cũng đã bẩn như cái giẻ lau.
Cô bé lấy dũng khí nói:
"Người...Người này là người rất xấu, hắn...Hắn ăn..."
Nhưng mà lời còn chưa dứt, mặt cô bé biến sắc, cô bé hét lớn:
"Anh trai cẩn thận!"
Ở sau lưng Tần Vũ, người đàn ông kia mặt đầy dữ tợn rút ra một cây dao nhỏ, đâm về phía sau lưng Tần Vũ:
"Cho ngươi đi ngươi có đi hay không, cho ngươi xem vào chuyện người khác này!"
"Bang!"
Nhưng Tần Vũ không quay đầu lại, một cái tát quay người tát tới, đàn ông kia nhất thời bị sức mạnh tát cho bay ra ngoài, đụng đầu vách tường ở hành lang, đầu vỡ vụn, chết thẳng.
Trong mắt Tần Vũ có chút kỳ dị thoáng qua, hắn nhìn cô bé kia hỏi:
"Sao ngươi biết hắn muốn đánh ta?"
Cô bé có chút ngờ nghệch nhìn người đàn ông đầu vỡ tan, cô bé có chút không dám tin, hắn...Hắn chết như vậy sao?
Cô bé hai tuần trước đã tới đây, cô bé còn tưởng rằng đã tìm được một nơi an toàn, nhưng nơi này còn kinh khủng hơn địa ngục.
Bởi vì người đàn ông kia, hắn dựa vào việc sức của mình mạnh hơn những người khác nhốt tất cả mọi người ở đây, giống như nuôi gia súc vậy, cách một thời gian không có thịt để ăn thì sẽ chọn người để giết, sau đó ăn thịt.
Người đàn ông này người là ăn thịt người!
Cô bé này nghĩ rằng mình sắp bị ông ta ăn, nhưng không ngờ rằng có người tới, hơn nữa còn là có thể thoải mái giết người đàn ông kia.
Tần Vũ hỏi lần nữa:
"Sao sao ngươi biết ông ta định đánh lén ta?"
Tần Vũ rất tò mò chỗ này, mặc dù Tần Vũ đưa lưng về phía đàn ông, nhưng mọi cử động của người đàn ông hắn đều biết rõ, lúc cô bé nhắc nhở Tần Vũ người đàn ông không lộ ra vẻ định ra tay, nói cách khác người đàn ông còn không có vẻ định ra tay, nhưng cô bé đã biết trước, hơn nữa còn nhắc nhở hắn, đây mới là thứ khiếnd Tần Vũ nghi ngờ.
Cô bé cắn răng, cô bé thấp giọng nói:
"Thưa anh, trước đây không lâu đột nhiên ta có một năng lực kỳ lạ, ta có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng người khác, cho nên vừa rồi lúc ngài định rời đi ta mới kêu lên, lúc hắn muốn đánh ngài cũng vì vậy nên ta mới lên tiếng nhắc nhở."
Trong mắt Tần Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Ngươi có thể biết suy nghĩ người khác, vậy bây giờ ngươi có thể biết ta đang suy nghĩ gì sao?"
Cô bé do dự một chút, cô bé lắc lắc đầu nói: "Đại nhân ngươi cùng những người khác không giống nhau, ngươi trên người giống như là có một tầng kỳ dị lực lượng, ta chỉ có thể đại khái biết đại nhân nhỏ xíu ý tưởng, tỷ như mới vừa ngài thất vọng, phải rời khỏi, ta chỉ có thể cảm nhận được loại trình độ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận