Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 149 - Vì Một Việc

Người đàn ông trung niên thấy Tần Vũ không nói gì, nhưng gương mặt của hắn ta cũng không lộ ra vẻ khó chịu gì, có thể thấy đây là một người có lòng dạ rất sâu.
Người đàn ông trung niên hơi mỉm cười nói:
“Xin tự giới thiệu, ta tên là Lý Nguy, là tổng tư lệnh của thành phố Thịnh Cảnh này.”
“Ồ? Lý Nguy?”
Trong lòng Tần Vũ hơi giật mình sợ hãi, hắn đã đoán được thân phận của người đàn ông trung niên này chắc chắn là một trong các thủ lĩnh của thành phố Thịnh Cảnh, nhưng lại không ngờ đối phương lại là Lý Nguy.
Tần Vũ từng nghe nói đến cái tên Lý Nguy này, trong lịch sử loài người, người này cũng rất nổi tiếng, chỉ có điều theo những gì hắn biết thì Lý Nguy phải là thủ lĩnh của thành phố Thiên Mông mới đúng, sao lại xuất hiện ở thành phố Thịnh Cảnh, hơn nữa hắn ta còn là tư lệnh của thành phố Thịnh Cảnh nữa?
Tần Vũ có hiểu biết đôi chút về Lý Nguy, tất cả đều là vì Lâm Phong, trong lịch sử loài người, Lâm Phong chính là một trong số ít cường giả cấp S hiếm hoi, đương nhiên sẽ có vô số truyền thuyết về người này, mà khi đó Tần Vũ lại cực kỳ có hứng thú với cường giả, cho nên cũng biết được không ít chuyện xưa về những cường giả này.
Dựa theo những gì Tần Vũ biết thì Lâm Phong vốn phải ở thành phố Thiên Mông cống hiến cho Lý Nguy chứ không phải ở thành phố Thịnh Cảnh, hiện tại xem ra thì ra không chỉ có một mình Lâm Phong vốn dĩ ở thành phố Thịnh Cảnh, mà đến cả Lý Nguy cũng ở nơi này, hơn nữa lúc này Lý Nguy cũng đã có địa vị cực cao, là tư lệnh của thành phố Thịnh Cảnh, mà hiện tại Lâm Phong cũng đang cống hiến cho hắn ta, nhưng mà vì sao kiếp trước hắn ta lại trở thành tổng tư lệnh của thành phố Thiên Mông chứ? Ở giữa còn xảy ra chuyện không ai biết gì nữa.
“Thì ra là tư lệnh Lý Nguy, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cuối cùng Tần Vũ cũng mở miệng nói chuyện, chỉ là gương mặt lạnh như băng của hắn cũng không nhìn ra bất cứ dáng vẻ ngưỡng mộ đã lâu nào cả.
Lý Nguy gật đầu nói:
“Thật ra ta đến đây tìm ngươi là vì có một việc.”
“Việc gì? Là về hành động chém đầu mẫu sào trùng sao? Xin lỗi, nếu muốn ta tham gia thì đó là chuyện không thể.”
Tần Vũ nói thẳng.
Hắn âm thầm phỏng đoán, chắc chắn Lý Nguy đã biết được chuyện hắn có thể dễ dàng đánh bại hai chiến thần là Tôn Võ và Lý Toại Trung mà hắn ta dùng toàn lực bồi dưỡng, cho nên Lý Nguy mới đánh giá cao thực lực của hắn, muốn hắn tham dự hành động chém đầu mẫu sào trùng, nhưng Tần Vũ lại biết đây là hành động thập tử vô sinh, dù thành công hay thất bại thì cũng đều chết chắc, dựa theo tính cách của hắn, đương nhiên sẽ không đồng ý mà trực tiếp từ chối ngay.
Lý Nguy nghe Tần Vũ không chút khách khí nói thế, hắn ta có chút tò mò nói:
“Không lẽ ngươi cũng đã từng lên chiến trường chiến đấu với trùng tộc rồi sao? Vì sao ngươi không thèm suy nghĩ đã lập tức từ chối rồi? Phải biết rằng, nếu ngươi thành công, ngươi sẽ trở thành anh hùng được hơn trăm vạn người của thành phố Thịnh Cảnh kính ngưỡng, sùng bái!”
Tần Vũ lắc đầu không nói tiếng nào, đối với hắn mà nói, trở thành anh hùng chẳng có sức hấp dẫn nào cả.
Lý Nguy thấy Tần Vũ không muốn nói nhiều về vấn đề này, hắn ta cũng không hỏi tiếp mà lại nói:
“Thật ra hôm nay ta đến tìm ngươi không phải vì chuyện này.”
“Ồ?”
Lần này Tần Vũ thật sự có chút giật mình, bởi vì hắn thật sự không hiểu, ngoại trừ nguyên nhân này ra, Lý Nguy còn có thể đến tìm hắn vì chuyện gì nữa.
Tần Vũ phát hiện sắc mặt của Lâm Phong vẫn còn rất khó coi, hắn không biết lý do vì sao, nhưng những lời Lý Nguy nói ngay sau đó đã cho hắn câu trả lời.
Sắc mặt Lý Nguy không hề thay đổi nói:
“Thật ra mục đích ta đến tìm ngươi cũng rất đơn giản, tuy rằng ta là tổng tư lệnh của thành phố Thịnh Cảnh, không nên nói ra những lời đả kích sĩ khí, nhưng ta vẫn phải nói, trận chiến ở thành phố Thịnh Cảnh này chúng ta không có bất cứ phần thắng nào, cho nên thay vì ở lại hi sinh vô ích, còn không bằng giữ lại mạng sống còn có tác dụng này, tương lai lại cống hiến một ít cho toàn nhân loại.”
“Ý của ngươi là...Ngươi muốn dẫn theo người, vứt bỏ thành phố Thịnh Cảnh, phá vây ra ngoài?”
Tần Vũ cũng không ngu ngốc, lập tức hiểu được ý của Lý Nguy muốn nói gì.
Trong lòng hắn lại không cảm thấy có cái gì không đúng, thay vì hi sinh vô ích, còn không bằng tự bảo vệ bản thân, đây là pháp tắc làm người xử thế mà Tần Vũ luôn thờ phụng, hắn cũng biết vì sao sắc mặt của Lâm Phong lại khó coi như thế rồi.
Dựa theo tính cách của Lâm Phong, dù biết không có phần thắng thì cũng sẽ ở lại chiến đấu đến cùng, quyết định của Lý Nguy chắc chắn làm hắn ta cực kỳ khó chịu, cho nên hắn ta lộ ra vẻ mặt như thế cũng rất bình thường.
Tần Vũ nói:
“Quyết định này của tư lệnh Lý là vô cùng sáng suốt.”
Những lời này là lời nói thật lòng của Tần Vũ, Lý Nguy mỉm cười, dường như cực kỳ hài lòng với những lời Tần Vũ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận