Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 346 - Thương Hương Tiếc Ngọc

Nói đoạn Tô Nguyên định dợm bước ra ngoài, bạn của hắn hoảng hốt vội kéo hắn lại:
“Ta nói này Tô Nguyên, ngươi bớt gây chuyện đi, ngươi sắp trở thành dự bị mười chiến thần, lúc này đắc tội Khổng Như Long hắn sẽ động tay động chân, khiến mọi sự cố gắng trước giờ của ngươi đều uổng phí! Nghĩ đến tương lai của mình, có cần vì một người xa lạ mà chôn vùi hành trình phía trước của mình hay không?”
Tô Nguyên nghe vậy hơi do dự, nét mặt hiện lên vẻ giãy giụa, đúng vậy, vì danh sách dự bị chiến thần này mà hắn đã trả giá không biết bao nhiêu, nếu đắc tội Khổng Như Long, hơn phân nửa sẽ hoàn toàn thất bại. Thấy thế, bạn của hắn rèn sắt khi còn nóng:
“Huống hồ...anh trai cô ấy còn chưa có phản ứng gì, ngươi lại ra ngoài khác nào lo chuyện bao đồng?”
Tô Nguyên thấy Tần Vũ quay lưng lại với mọi người yên lặng không nói gì, hắn lên tiếng với vẻ khinh thường:
“Người này là anh cô ấy à? Cô ấy bị ức hiếp như vậy mà một câu hắn cũng không nói? Không có phản ứng gì sao?”
Tôn Diễm cũng nhân cơ hội thêm dầu vào lửa:
“Tần Tiểu Vũ, ngươi đừng tưởng mình có vài phần sắc đẹp sẽ có thể khiến đàn ông đều nâng niu, cậu Khổng thương hương tiếc ngọc...”
Nhưng chưa chờ cô ta nói xong, một bóng người lóe lên, nhoáng cái xuất hiện trước mặt cô ta.
“Ngươi...ngươi muốn làm gì?”
Tôn Diễm bị người thiếu niên đột ngột xuất hiện trước mặt dọa cho giật mình, ánh mắt thiếu niên không chút gợn sóng, mặt mày vô cảm, hắn lạnh lùng nói:
“Tiện nhân, kiếp trước ngươi là tú bà à? Ồn ào như vậy?”
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, Tôn Diễm lập tức bay ra ngoài, ngã dưới đất, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi, tóc tai tán loạn, gò má sưng đỏ, khóe môi dính máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Cô ta vốn muốn chửi ầm lên, nhưng vừa chạm đến ánh mắt của Tần Vũ, lòng cô ta giật thót, lời đến môi lại trở thành:
“Ngươi...ngươi không phải đàn ông, vậy...vậy mà lại đánh phụ nữ!”
Tần Vũ lười để ý đến cô ta, nếu không tại người phụ nữ này sẽ không có những rắc rối kia, hắn chẳng hề có suy nghĩ không đánh phụ nữ buồn cười như vậy. Sắc mặt Khổng Như Long u ám, Tôn Diễm là người của hắn, Tần Vũ lại tát cô ta chẳng chút kiêng kỵ, hoàn toàn không nể mặt hắn! Khổng Như Long không nhìn Tần Vũ, mà dời mắt về phía Tần Tiểu Vũ:
“Hắn là anh ngươi? Bây giờ tốt nhất ngươi phải đi với ta, ta có thể tha thứ chuyện hắn xúc phạm đến ta, nếu không…”
Tần Tiểu Vũ cũng hiểu chuyện này không thể cho qua như thế, cô cũng không nhịn nữa, khinh thường hỏi:
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Ánh mắt Khổng Như Long lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhìn về phía Hoàng Phong, giọng điệu nham hiểm:
“Giải quyết thằng nhóc này, đừng nương tay!”
Giọng nói Khổng Như Long tràn ngập sát khí, lòng Hoàng Phong run lên, hắn biết Khổng Như Long nói giải quyết là thật sự muốn giết chết Tần Vũ. Trong thành phố Thiên Mông này, đám tiến hóa giả bọn hắn thường xuyên xảy ra xung đột, nhưng chỉ cần không ra tay độc ác, về cơ bản cũng chỉ bị cảnh cáo khiển trách. Nhưng nếu giết chết đối phương, hoàn toàn vi phạm điểm mấu chốt của thành phố Thiên Mông, chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Nhưng có Khổng Như Long làm chỗ dựa, dù hắn giết Tần Vũ, cuối cùng cũng sẽ cho qua, hơn nữa chỉ cần hắn thỏa mãn yêu cầu của Khổng Như Long, sau này hắn sẽ là người của phe phái Khổng Định Quốc! Nghĩ đến đây, Hoàng Phong nở nụ cười dữ tợn:
“Thằng nhóc thối, chọc đến cậu Khổng, coi như ngươi xui xẻo!”
“Ngươi muốn làm gì?”
Tần Vũ nhìn hắn, thản nhiên hỏi.
Hoàng Phong mỉm cười hung ác:
“Tất nhiên là tiễn ngươi lên đường!”
Khổng Như Long mỉm cười nhìn cảnh này, giết Tần Vũ xong, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô gái tên Tần Tiểu Vũ kia, hắn sẽ để cô hiểu có vài người không thể từ chối, càng không thể đắc tội được!
Lúc này có tiến hóa giả biết nơi này sắp xảy ra chuyện đổ máu, nhưng không ai dám đến ngăn cản, Khổng Như Long coi trời bằng vung quen rồi, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, ai dám lo chuyện bao đồng của hắn? Nhưng có người lại nhanh chóng rời đi, chuẩn bị tìm người có thể quản được chuyện này.
“Ồ, thế thì ta tiễn ngươi một đoạn vậy.”
Tần Vũ cảm nhận được sát khí trên người đối phương, chậm rãi nói.
“Vù!”
Tần Vũ đột nhiên xông ra, siết chặt nắm đấm, đánh vào đầu Hoàng Phong. Tốc độ của Tần Vũ nhanh đến mức nào? Chỉ thoáng chốc đã đến trước mặt Hoàng Phong, Hoàng Phong kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng nổi thằng nhóc này lại có tốc độ nhanh đến vậy. Không kịp nghĩ kỹ, Hoàng Phong vô thức giơ hai tay chắn trước người. Nhưng ngay sau đó Hoàng Phong đã nghe thấy tiếng nứt xương, cơn đau truyền đến từ hai cánh tay hắn.
“Không...không ổn!”
Hoàng Phong hoảng sợ biến sắc, hắn không ngờ sức mạnh của một người lại lớn đến mức này, chỉ vung một đấm đã đánh gãy hai tay hắn. Nắm đấm của đối phương vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục tấn công đầu hắn.
“Bùm!”
Nắm đấm của Tần Vũ gầm lên như đại bác, đánh gãy cánh tay Hoàng Phong vẫn không hề dừng lại, đột ngột đánh vào đỉnh đầu Hoàng Phong. Phần đầu truyền đến tiếng nổ vang, hộp sọ của Hoàng Phong đã hoàn toàn lõm xuống, đầu hắn bị một sức mạnh khổng lồ chấn động từ trong ra ngoài khiến da thịt rách nát, máu tươi bắn tung tóe, tròng mắt trồi ra như mắt cá, trong đó vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi và khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận