Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 449 - Không Hề Do Dự

Tần Vũ cũng không hề quên trong căn phòng trước đó ngoại trừ bảo rương nhốt Olek ra thì vẫn còn hai rương bị khóa khác, thế là hắn liền hỏi:
“Trong hai cái rương còn lại cất giữ thứ gì?”
Olek ho khan một tiếng rồi đáp lại:
“Bên trong trống không, sở dĩ đặt hai cái rương đó hoàn toàn vì muốn làm nền cho sự bất phàm của bổn vương đây.”
Tần Vũ câm nín, tên Olek này đúng thật là tự luyến đến cực điểm.
Olek nói với Tần Tiểu Vũ:
“Nói ra thì lão đại này, máu của ngươi cũng thật sự rất kỳ quái, ta cảm giác nó còn thơm ngon hơn cả Hoàng kim huyết nữa, ngươi có thể cho ta ta uống một ít không?”
Tần Tiểu Vũ hừ một tiếng:
“Không thể.”
Cô là người mới khỏi bệnh, tên gia hỏa này suýt chút đã giết chết Tần Vũ, nếu như không phải giết chết nó có thể sẽ khiến một cánh tay của Tần Vũ bị phế bỏ, cô chắc chắn sẽ lựa chọn giết chết nó chứ không phải dùng Khống hồn chú để khống chế nó, đã đến như vậy rồi mà còn đòi uống máu của cô sao?
Olek vô cùng thất vọng, nó không dám hó hé thêm lời nào nữa.
Bất kể thế nào, mục đích của chuyến đi lần này đã đạt được, Tần Tiểu Vũ đã hồi phục lại, tảng đá nặng trong lòng Tần Vũ cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi ngược về con đường ban đầu, lúc này bọn họ bỗng nhiên cảm giác được mặt đất có một trận rung chuyển, Tần Vũ liền nói:
“Xem ra di tích này đã sắp mở ra rồi, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi.”
Mà đúng vào lúc này, Olek đột nhiên hô to:
“Không hay rồi!”
Hai anh em Tần Vũ giật mình, Tần Tiểu Vũ bất mãn nói:
“Đừng cứ bất thình lình hét to như vậy chứ, làm người ta giật mình!”
Olek vội vàng nói:
“Mau chạy đi, mau chạy ra khỏi tháp Tỏa Linh, trí não của tháp Tỏa Linh này đã sắp thức tỉnh rồi, nếu như không thoát ra kịp thì có thể chúng ta không thể ra ngoài được nữa!”
Tuy rằng Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều không hiểu vì sao Olek lại nói như vậy, nhưng họ cũng không hề do dự, tăng tốc chạy nhanh đi, vừa chạy Tần Vũ vừa hỏi:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Olek buồn rầu nói:
“Tháp Tỏa Linh này có trí tuệ, khoảng thời gian trước nó rơi vào ngủ sâu để bổ sung năng lượng, cho nên ta mới có thể nghĩ cách để thoát khỏi vây khốn, bây giờ nó tỉnh lại thì chắc chắn sẽ cảnh giác được thủ đoạn của ta, chắc chắn nó sẽ diệt trừ ta.”
Vẻ mặt hai người cũng biến sắc, Tần Vũ tức giận nói:
“Sao ngươi không nói sớm?”
Hiện tại Olek đang nằm trong cánh tay Tần Vũ, nếu như trí não của tháp Tỏa Linh thật sự muốn ra tay với nó chắc chắn cũng sẽ liên lụy đến hắn.
Tần Tiểu Vũ hiểu được chuyện này quan trọng đến mức nào, cô trực tiếp gia trì cường hóa lên người mình và Tần Vũ, tốc độ chạy của hai người chợt nhanh hơn một bậc.
Bọn họ đi dọc theo con đường trước đó để trở về, may mà lúc đến đây Tần Vũ đã quét sạch một lượt, cho nên bên trong không còn nguy hiểm nào nữa, ở tốc độ cực hạn bọn họ chỉ tốn chưa đến mười phút đã đến thông đạo ở tầng một.
Nhưng đúng vào lúc này, từ bốn phương tám hướng bỗng truyền đến một giọng nói cứng nhắc:
“Kiểm tra dị thường… kiểm tra dị thường…”
Hai người Tần Vũ cắn chặt răng, đẩy tốc độ lên mức cực hạn, trong tầm mắt của họ đã có thể nhìn thấy một vòng xoáy đang xoay chuyển, đó chính là lối ra di tích đã mở ra, chỉ cần đi ra khỏi nơi đó thì sẽ có thể thoát ra khỏi tháp Tỏa Linh.
“Kiểm tra dị thường, tháp Tỏa Linh đóng cửa toàn diện, sau khi quét sạch dị thường sẽ mở ra lần nữa…”
Nhưng sau đó giọng nói máy móc đó lại vang lên lần nữa, cùng lúc đó, vòng xoáy không gian đang xoáy chuyển kia cũng nhanh chóng biến mất theo!
Tần Vũ biết rõ, nếu như vòng xoáy không gian hoàn toàn biến mất thì bọn họ sẽ thật sự phải ở lại nơi này mãi mãi.
Tần Vũ lớn tiếng hét lên:
“Tiểu Vũ, mau để Hoa Đóa Thú đưa chúng ta ra ngoài!”
“Được!”
Tần Tiểu Vũ để Hoa Đóa Thú biến thành trạng thái cao lớn hình người, Hoa Đóa Thú vung ra một sợi dây mây quấn quanh hai anh em Tần Vũ, sau đó thân hình nó lóe lên, trong nháy mắt nó đã vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, xuất hiện ở phía trước vòng xoáy không gian.
Lúc này vòng xoáy không gian đã hoàn toàn khép kín, trong đôi mắt nhỏ hẹp của Hoa Đóa Thú lộ ra vẻ hung hãn, nó há cái miệng to đầy răng nanh, cắn một phát vào trong hư không.

“Răng rắc!”
Cứ giống như tiếng kính thủy tinh vỡ nát, Hoa Đóa Thú dùng sức cắn xé đến mức đầu nó lắc lư, trong không gian hư vô bị cưỡng chế xé ra một vết nứt hư không màu đen dài chừng một thước.
Hoa Đóa Thú không hề chần chừ, nó đem lực không gian kỳ dị tác dụng lên trên người mình và cả trên người hai anh em Tần Vũ, thân thể ba người nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành dáng vẻ cao chưa đầy một thước, Hoa Đóa Thú thả người nhảy lên, mang theo hai anh em Tần Vũ chui vào trong vết nứt không gian đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận