Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 80 - Chắc Chắn Là Người Biết Võ

Địch Thiếu Phong ngồi xuống bên cạnh hai người, mở gói mì ăn liền ra, bóp nát rồi bỏ gia vị vì, trực tiếp ăn sống, vừa ăn vừa vừa lèm bèm càu nhàu:
“Haizz, càng ngày càng khó, khắp nơi đều là xác sống, dị thú, đồ ăn càng lúc càng khó tìm, thịt của dị thú lại khó ăn muốn chết, có còn để người ta sống nữa không?”
“Đúng là thịt dị thú ăn dở thật.”
Tần Tiểu Vũ vô cùng đồng cảm gật đầu nói.
Thịt của dị thú có thể ăn được, chỉ cần xử lý cẩn thận, nhưng mùi vị dở tệ giống như đang ăn phận, hơn nữa còn rất khó tiêu, ăn nhiều thì đến cả tiến hóa giả cũng sẽ bị no chết, cho nên nếu không phải đến mức bất đắc dĩ thì sẽ không có ai muốn ăn hết.
Tần Vũ lại âm thầm quan sát thiếu niên này, hắn có năng lực quan sát thấy rất mạnh, có thể thông qua mật độ cơ bắp và thói quen đi đứng, quy luật hít thở của đối phương để phán đoán ra chi tiết của người này, hắn cũng thông qua những thứ này để phán đoán bốn người lúc nãy đều là tiến hóa giả, bởi vì thể chất của bốn người đều hơn xa người thường, mà cánh tay của tên râu quai nón kia mạnh mẽ đầy sức lực, đi đứng đều kéo theo gió, chắc chắn là người biết võ.
Nhưng Tần Vũ lại phát hiện hắn không thấy thiếu niên Địch Thiếu Phong này, cơ bắp của Địch Thiếu Phong rất lỏng lẻo, làn da trắng nõn, mịn màng, hiển nhiên không phải là người từng luyện công chịu cực khổ, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một cái ấm nước, không mang theo vũ khí, có thể đi dạo lung tung trong thành phố nguy hiểm một thân một mình như thế, nhìn kiểu gì cũng không phải là một người bình thường, cho nên Tần Vũ dám khẳng định, xác suất thiếu niên này là tiến hóa giả cao đến chín mươi trăm trăm, chỉ là không biết đối phương có dị năng gì, đây cũng là điều khiến hắn cảm thấy có hứng thú.
Địch Thiếu Phong nói rất nhiều, nói chuyện với Tần Tiểu Vũ rất hợp ý, mở miệng ra là chị đẹp, làm Tần Tiểu Vũ cười tít mắt.
Mà Tần Vũ cũng không hề phản cảm với thiếu niên tên Địch Thiếu Phong này, bởi vì ánh mắt đối phương vô cùng trong suốt, không giống như người có ý đồ xấu xa gì, hơn nữa nói chuyện cũng rất có chừng mức, thông qua chuyện hắn chống đối Lý Tùng lúc nãy là cũng có thể nhận ra được hắn ta không phải loại người hiền lành gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mưa máu vẫn chưa dừng lại, rơi tí tách không ngừng, có lẽ một hai ngày nay cũng sẽ không tạnh.
Trong nháy mắt đã một ngày trôi qua, mưa máu vẫn cứ đang rơi, không có ý định dừng lại, bên trong nhà kho bỏ hoang này có tổng cộng bảy người được chia làm hai phe, đôi bên không quấy rầy lẫn nhau, cũng không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Mãi đến tối ngày hôm sau, Tần Vũ dựa vào đống gỗ hít thở đều đặn, Tần Tiểu Vũ lại dựa vào trên vai hắn ngủ, ngủ ngon lành vô cùng yên tâm, mà Địch Thiếu Phong lại trải một tấm bạt trên mặt đất, hắn ta nằm dưới đất ngủ rất say, thỉnh thoảng còn chép miệng, giống như nằm mơ thấy ăn được món ngon gì đó vậy.
“Hừ, đúng là một đám tay mơ.”
Mà bốn người còn lại chỉ có ba người đang ngủ, một người ngồi ở bên cạnh đống lửa, người này chính là Lý Tùng.
“Trong thời buổi tận thế nguy hiểm mà còn dám ngủ say như thế, đến cả người gác đêm cũng không có, đúng là tìm chết mà, ta đoán mấy tay mơ như họ chắc cũng sống không được mấy ngày.”
Lý Tùng bĩu môi, gương mặt đầy khinh thường.
Đội ngũ của Lý Tùng có tổng cộng bốn người, mỗi người đều có thực lực không yếu, hơn nữa hai tháng qua họ đều một thân một mình sinh sống trong thành phố này, trải qua không ít nguy hiểm, coi như đã từng trải qua máu và lửa, họ có được kinh nghiệm sinh tồn cực kỳ phong phú, giống như khi nghỉ ngơi vào ban đêm sẽ có một người canh gác, để tránh bị tấn công, cứ ba tiếng lại thay phiên nhau một lần, để tránh tinh thần uể oải xuất hiện sơ sót gì đó.

“Sàn sạt!”
Lúc này, trong đêm mưa vang lên tiếng sàn sạt cực nhỏ, Lý Tùng lập tức dừng suy nghĩ, cẩn thận lắng nghe, nhưng tiếng động kia lập tức bị tiếng mưa che giấu.
“Tiếng gì thế? Có cần gọi họ dậy không? Hay là mình đi ra ngoài xem thử?”
Lý Tùng không khỏi có chút do dự, nếu không có chuyện gì mà hắn ta lại đánh thức mọi người thì khó tránh khỏi sẽ làm họ khó chịu, còn sẽ rất mất mặt, bị người ta trêu ghẹo là nhát như chuột, chỉ có chút tiếng động đã hoảng sợ rồi, cho nên Lý Tùng quyết định chờ điều tra rõ tình huống trước đã.
“Đi ra ngoài nhìn là biết ngay thôi.”
Lý Tùng nói thầm trong lòng, nghĩ đến đây, hắn ta đứng lên đi ra ngoài.
“Mau thức dậy! Có nguy hiểm!”
Lúc này lại có một tiếng hét lớn vang lên, tiếng kêu to đột ngột này làm cho Lý Tùng vốn đang rất căng thẳng hoảng sợ, hắn ta vội vàng quay đầu lại, phát hiện người hét lớn chính là tên thiếu niên Tần Vũ mà hắn ta cực kỳ ghét.
Hiện tại trong mắt Tần Vũ tràn ngập vẻ nghiêm túc nặng nề, tay đã nắm chặt lấy trường thương.
“Anh, có chuyện gì thế?”
Tần Tiểu Vũ ở gần hắn nhất đương nhiên cũng đã tỉnh, cô hơi buồn ngủ mơ màng hỏi, có Tần Vũ ở bên cạnh, cô luôn ngủ rất yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận