Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 379 - Lớp Băng Dày

“Giá áo túi cơm?”
Lời Tần Vũ nói truyền đến tai mọi người, tất cả đều bị phát ngôn ngạo mạn của hắn làm cho sững sờ.
“Hắn thật sự không sợ chết sao?”
Miêu Thụy lẩm bẩm, theo hắn thì Tần Vũ nên biết điểm dừng, không chỉ có thể giữ được mạng, mà còn có thể trở thành Chiến Thần mà tất cả các tiến hóa giả đều mơ ước, đãi ngộ ưu đãi như vậy nếu để vuột mất sẽ không có lần thứ hai.
Nhưng Tần Vũ không những không đồng ý mà còn tỏ thái độ ngạo mạn, theo hắn thấy đó là hành động tự tìm đường chết hết sức ngu xuẩn.
“Hắn đúng là tự tìm đường chết… còn có lòng tin chiến thắng được các vị Chiến Thần liên thủ hay sao?”
Đầu óc Tô Nguyên trống rỗng, hắn không ngờ Tần Vũ lại là kẻ không não tự đâm đầu vào chỗ chết. Thái độ của hắn hung hăng càn quấy như thế, nếu như không phải tự tìm đường chết thì chính là có lòng tin chiến thắng nhiều vị Chiến Thần liên thủ.
Nhưng có khả năng ấy hay không? Có tổng cộng sáu vị Chiến Thần liên thủ, trong giai đoạn này căn bản không có tiến hóa giả nào đủ mạnh để lấy một chọi sáu cả!
“Các vị Chiến Thần đại nhân cố lên, dạy cho hắn một bài học ra trò!”
Càng có nhiều người phẫn nộ hơn, Tần Vũ giết chết mấy trăm tiến hóa giả, Lý Hồng Minh đề xuất điều kiện ưu đãi như vậy đã là quá hào phóng rồi. Thế mà Tần Vũ chẳng những không nhận, lại còn buông lời ngông cuồng, muốn thành phố Thiên Mông xin lỗi hắn, còn mắng Chiến Thần của thành phố Thiên Mông là đám giá áo túi cơm, chuyện này bọn họ chịu được mới là lạ.
Vẻ mặt Cẩu Thiên Sương hết sức khinh thường, hừ lạnh nói:
“Tên cuồng vọng!”
Phan Văn Bân cũng giễu cợt:
“Ngươi bị điên à?”
Tần Vũ chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ:
“Bại tướng dưới tay ta, lát nữa ta sẽ hái đầu của hai người các ngươi xuống.”
“Ngươi...”
Một câu bại tướng dưới tay khiến cho Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân đỏ phừng cả mặt. Quả thực là bọn họ vừa mới thua, nếu như không có sự gia nhập của mấy vị Chiến Thần thì có lẽ bây giờ bọn họ đã chết trong tay Tần Vũ rồi.
Đổng Khinh Viêm với mái tóc dài như ngọn lửa lạnh lùng nhìn Tần Vũ:
“Ta thừa nhận ngươi có chút thực lực, nhưng nếu quá kiêu ngạo cái chết sẽ đến nhanh thôi.”
Tống Tinh hóa thành quái nhân quanh thân mọc đầy dây leo, liếm môi nói:
“Ta mong lát nữa khi bị ta siết gãy đầu, ngươi vẫn có thể mạnh miệng như lúc này.”
Viên Cao thở dài:
“Đây là do ngươi tự tìm lấy, đừng trách ta.”
Chu Ngọc nở nụ cười lẳng lơ mê hoặc:
“Tiểu đệ đệ, ngươi can đảm đấy, tỷ tỷ quả thực có hơi không nỡ xuống tay với ngươi này.”
Lý Hồng Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Tần Vũ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng...”
Tần Vũ đã không kiên nhẫn cắt ngang lời Lý Hồng Minh, hắn vươn tay về phía mọi người thách thức:
“Khỏi cần nói nhảm nữa, lên đi. Lấy nhiều đánh ít mà còn làm như vinh quang lắm.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ u ám, bọn họ đường đường là sáu vị Chiến Thần đối mặt với một người lại phải liên thủ, việc này quả thực không phải chuyện vẻ vang gì. Nhưng bọn họ cũng đã thấy thực lực của Tần Vũ rồi, hắn có thể liên tiếp đánh bại ba vị Chiến Thần, nếu như bọn họ không liên thủ thì phỏng chừng dù thắng cũng sẽ có thương vong.
“Nếu ngươi đã muốn tự tìm đường chết thì ta chiều!”
Cẩu Thiên Sương đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, lúc này hắn không kìm được nữa, là người đầu tiên công kích về phía Tần Vũ.
Phù!
Cẩu Thiên Sương di chuyển, hắn vừa lên tới đã vận toàn lực phát động năng lực của mình, hơi ẩm trong không khí nhanh chóng ngưng tụ, trên lông mày của hắn cũng phủ một lớp sương trắng. Hắn quát khẽ một tiếng, mặt đất phía dưới chân hắn ngưng kết ra một lớp băng dày, lan về phía Tần Vũ.
Trong lớp băng hình thành trên mặt đất, những tinh thể băng sắc nhọn như những ngọn giáo nổi lên, như thể sắp đâm thẳng vào Tần Vũ.
“Hừ!”
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, tập trung ngọn lửa vào lòng bàn chân. Hắn đột nhiên bước ra, ngọn lửa dọc theo chân hắn tràn xuống mặt đất, mặt đất đột nhiên phun trào như núi lửa, ngọn lửa màu tím quét về phía băng giá đang lan tới.
Gần như trong nháy mắt, những tảng băng trên mặt đất băng giá tan thành hư vô, mà ngọn lửa vẫn đang lan rộng về phía Cẩu Thiên Sương.
Cẩu Thiên Sương kinh hãi, rõ ràng cùng là cấp hai nhưng băng sương của hắn và hỏa diễm của Tần Vũ lại không cùng một đẳng cấp, điều này khiến hắn không sao hiểu nổi, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp để ngẫm nghĩ.
Ngọn lửa lan đến chân Cẩu Thiên Sương, vây hắn ở trong đó, nhưng Cẩu Thiên Sương thân là một trong Thập đại Chiến Thần của thành phố Thiên Mông đương nhiên cũng không phải một tên gà mờ không có kinh nghiệm chiến đấu. Mặt đất dưới chân hắn ngưng tụ thành một bệ băng không ngừng dâng cao, khi đạt tới năm sáu mét, hắn tung người nhảy ra khỏi vòng lửa.
Sau khi vững vàng đáp xuống mặt đất, Cẩu Thiên Sương hơi ngẩng đầu lên thì thấy bệ băng do hắn dùng năng lực ngưng tụ thành đã bị thiêu rụi thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận