Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 166 - Mọi Người Đừng Lấy Làm Lạ

Xác của dị tộc rất có giá trị, ví như lớp vỏ sắt trên người thiết thứ trùng có thể chế tạo đồ phòng ngự tốt nhất. Chân dao của hỏa giáp trùng cao cấp hơn kim loại thông thường rất nhiều, cũng là vật liệu tốt để chế tạo vũ khí. Binh lính nhanh chóng hành động, còn Dương Cảnh Lăng, Lục Vân lại bước đến chỗ Tần Vũ, Dương Cảnh Lăng vươn tay cười nói:
“Xin chào, ta tên Dương Cảnh Lăng, ngươi là Tần Vũ phải không? Ta từng nghe Tôn Vũ nhắc đến ngươi, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, danh tiếng không phải giả!”
“Ừm.”
Tần Vũ khẽ gật đầu nhưng không bắt tay Dương Cảnh Lăng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này hắn đều trưởng thành ở tầng thấp nhất, không thể hiểu nổi chuyện lễ nghĩa bắt tay này cũng chẳng muốn làm.
“Ơ…”
Bàn tay Dương Cảnh Lăng cứng đờ giữa không trung, rút lại cũng không được, buông cũng không xong, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Anh ta như vậy đấy, mọi người đừng lấy làm lạ.”
Tần Tiểu Vũ thấy vậy lên tiếng, địa vị của Dương Cảnh Lăng trong quân đội rất cao, đắc tội hắn sẽ không có lợi.
“Không lạ không lạ! Người có bản lĩnh kiêu ngạo chút ta có thể hiểu được!”
Tần Tiểu Vũ xinh đẹp xin lỗi hắn, Dương Cảnh Lăng cười lớn, thuận thế rút tay lại, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Hắn từng nghe nhóm Tôn Vũ nói tính tình Tần Vũ rất kỳ lạ, hôm nay gặp mặt quả nhiên như vậy, tuy Tần Vũ khiến hắn xấu hổ nhưng hắn cũng không đến mức oán hận.
“Ai bảo ngươi cứ khôn khéo, đáng đời, học theo Cao Kiêu chẳng phải tốt hơn sao?”
Lục Vân bên cạnh vui sướng khi người gặp họa. Ba người chiến thần chỉ có hai người họ qua đây chào hỏi, Cao Kiêu lại vô cảm đứng cạnh Lý Nguy. Hiển nhiên trong lòng hắn thấy bất an vì ban nãy khiến Lý Nguy rơi vào nguy hiểm, suýt nữa bị quái vật giết chết. Nhưng sắc mặt Lý Nguy lại như bình thường, chỉ huy quét dọn chiến trường rất trật tự, dường như không hề để trong lòng chuyện xảy ra lúc nãy, với tâm trí này không hổ hắn có thể làm được đến vị trí đó. Lục Vân, Dương Cảnh Lăng cũng đi đến bên cạnh Lý Nguy, cảnh giác chiến trường, đề phòng tộc trùng chưa chết hẳn đột ngột đánh lén. Hơn nữa trong lòng họ cũng có nghi vấn, tại sao Trương Khuê bỗng dưng vỡ đầu biến thành quái vật tấn công Lý Nguy? Lúc trước biểu hiện của Trương Khuê hoàn toàn không khác gì người bình thường! Cao Kiêu kiểm tra tỉ mỉ như vậy cũng bị hắn che giấu cho qua. Do lúc trước Lý Nguy bị Trương Khuê tấn công nên họ càng thêm cảnh giác, chỉ cần có người đến gần Lý Nguy trong phạm vi năm mét họ sẽ khóa chặt hơi thở lên người đối phương, đề phòng đối phương biến thành quái vật giống Trương Khuê đột ngột tấn công. Tuy họ cảnh giác nhưng Lý Nguy dường như chẳng chút để ý, chỉ thỉnh thoảng rời mắt nhìn về phía vua hỏa giáp trùng và Tần Vũ. Tần Vũ nói với Tần Tiểu Vũ:
“Đi, chúng ta qua đó xem.”
Hai người Tần Vũ đi lên lầu, lúc lên cầu thang Tần Tiểu Vũ nhỏ giọng nói với Tần Vũ:
“Vừa nãy tư lệnh Lý vẫn luôn nhìn ta, ta cảm thấy ánh mắt hắn rất quái lạ.”
Tần Vũ trầm ngâm đáp:
“Ta cũng thấy vậy, vừa rồi thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía chúng ta, nhưng trên thực tế lại nhìn ngươi.”
“Chắc không phải hắn…”
Tần Tiểu Vũ che miệng, vẻ mặt chấn động. Tần Vũ cạn lời nói:
“Được rồi được rồi, ngươi thấy Lý Nguy là loại người đó à?”
“Hihi, không giống.”
Tần Tiểu Vũ nghịch ngợm thè lưỡi, đúng vậy, có nhìn thế nào Lý Nguy cũng không giống người tham lam sắc đẹp, nhưng Tần Tiểu Vũ luôn cảm thấy ánh mắt của Lý Nguy không bình thường. Khi đến căn phòng ở lầu hai, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều dừng bước, vì họ ngửi thấy mùi máu tanh truyền đến từ phòng của Đạo Diệc. Đạo Diệc đứng trước cửa với sắc mặt tái nhợt, trong phòng có hai người lính đang kéo hai cái xác ra ngoài. Một cái là của tộc trùng, nó mọc cánh, bụng bự như ong mật, vũ khí là chân dao sắc bén, trên chân dao còn dính máu tươi. Cái xác còn lại là của một thiếu niên, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngập vẻ hoảng hốt, trên cổ hắn có vết thương rất lớn, gần như muốn chặt đứt cả đầu hắn xuống.
“Xin…xin lỗi…”
Đạo Diệc không dám nhìn vẻ mặt của Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ, hắn cúi đầu nói. Thi thể của thiếu niên này chính là Lưu Huy. Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ xuống tầng dưới, còn hai người Đạo Diệc nấp trong tòa nhà, nhưng có một con phi giáp trùng bay vào trong, Đạo Diệc mở bùa phòng thủ rồi đưa Lưu Huy trốn vào màn sáng do bùa phòng thủ tạo ra. Phi giáp trùng điên cuồng tấn công màn sáng phòng thủ, màn sáng phòng thủ lung lay sắp đổ, vết nứt dày đặc. Lưu Huy chỉ là một thiếu niên chưa từng trải qua nguy hiểm, trong lúc sợ hãi đã lao thẳng ra ngoài, phi giáp trùng lập tức từ bỏ tấn công Đạo Diệc, chuyển sang Lưu Huy đã chạy ra khỏi màn sáng phòng thủ của Đạo Diệc. Lưu Huy chỉ là một người bình thường, vừa đối mặt đã suýt bị một dao của phi giáp trùng chặt đứt đầu xuống, những binh lính trong tầng lầu đuổi đến, tiêu diệt phi giáp trùng, nhưng Lưu Huy đã chết. Tần Tiểu Vũ có phần đau lòng cho Lưu Huy, tuy cô quen biết Lưu Huy chưa đến một ngày nhưng cũng có chút hảo cảm với thiếu niên dễ xấu hổ kia, không ngờ chỉ mới một lúc mà hắn đã trở thành xác chết lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận