Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 154 - Báo Cáo

Mà ba người này chính là ba người trong Thập đại Chiến thần của thành phố Thịnh Cảnh, hơn nữa còn là tốp ba người đứng đầu!
Thập đại Chiến thần cần tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng. Lý Nguy vốn muốn mang đi toàn bộ, nhưng nhất cử nhất động của Thập đại Chiến thần đều được mọi người chú ý, nếu như cả mười người đều biến mất thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, cho nên Lý Nguy đành quyết định bỏ lại bảy người trong số đó, chỉ giữ lại ba người mạnh nhất này.
Có ba vị Chiến thần bảo vệ, đương nhiên Lý Nguy không lo lắng cho an nguy của mình nữa.
Lúc này đêm đã khuya, ba người đứng ngoài cửa thẳng tắp như một cây lao, cả ba bọn họ đều được huấn luyện rất nghiêm khắc, cho dù đứng cả đêm cũng sẽ không thấy cạn kiệt thể lực, chưa kể cả ba còn đều là Tiến hóa giả hàng đầu hiện nay, tố chất thân thể vượt xa người thường, dù đứng ba ngày ba đêm cũng sẽ không mệt mỏi.
“Lộp cộp!”
Lúc này có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, nghe âm thanh thì chỉ có một người, nhưng ba bọn họ được huấn luyện lâu dài, đều cẩn thận nhìn sang, đồng thời phóng ra uy áp mạnh mẽ. Nếu như đối phương là kẻ có ý xấu thì ba người bọn họ sẽ lập tức lao lên như mãnh thú bùng nổ ngay.
Trong hành lang, một bóng người chậm rãi đi tới, sau khi nhìn rõ mặt mũi người này, họ mới thu bớt khí thế lại một chút. Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi trong đó cau mày nói:
“Trương Khuê, ngươi đến đây làm gì?”
Người lên tiếng tên là Lục Vân, hắn đứng thứ ba trong Thập đại Chiến thần của thành phố Thịnh Cảnh.
Nghe Lục Vân hỏi thế, người đàn ông tên Trương Khuê chỉnh lại chiếc mũ quân đội trên đầu, nghiêm túc đáp:
“Ta có việc muốn báo cáo với Lý tư lệnh.”
Người bên cạnh Lục Vân nói:
“Bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, e là Lý tư lệnh đã đi ngủ từ lâu. Có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Người này là người trẻ nhất trong ba người, hắn chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, tướng mạo khá tuấn tú oai hùng, trong quân đội được rất nhiều người săn đón, được gọi là nam thần trong quân. Hắn tên là Dương Cảnh Lăng, đứng thứ hai trong Thập đại Chiến thần.
“Thế... thế ngày mai tôi lại đến.”
Trương Khuê suy nghĩ giây lát rồi khẽ gật đầu.
“Vào đi, có chuyện gì chúng ta nói luôn bây giờ, không cần đợi đến ngày mai.”
Lúc Trương Khuê xoay người chuẩn bị rời đi thì giọng của Lý Nguy từ bên trong cửa vọng ra.
Mặc dù đã gần mười hai giờ, nhưng Lý Nguy tâm sự nặng nề chưa ngủ được, lúc này nghe Trương Khuê nói có chuyện cần báo cáo, với tính cách của hắn đương nhiên sẽ muốn xử lý ngay chứ không kéo dài đến ngày mai.
Sau khi nghe Lý Nguy nói vậy, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng đều tránh sang hai bên. Trương Khuê gật đầu, đang định đi vào thì bị một bóng người hệt như ma quỷ ngăn lại. Đối phương là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu hắn mà đột nhiên xuất hiện trong đêm tối thì đoán chừng có thể dọa chết người ta, bởi sắc mặt âm trầm, trắng bệch của hắn giống như quỷ vậy.
Hắn chính là người đứng đầu Thập đại Chiến thần, tên Cao Hiêu, biệt danh là Cú Ma, và hắn cũng là người mà Lý Nguy tin tưởng nhất.
Cao Hiêu quan sát Trương Khuê từ trên xuống dưới, hơn mười giây sau hắn mới không nói một lời lui ra.
Trương Khuê bước vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi Trương Khuê đi vào, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng đều vô cùng im lặng, bọn họ biết vừa rồi Cao Hiêu đang quan sát xem Trương Khuê có mang theo vũ khí không. Tuy rằng vừa rồi bọn họ đều có cảnh giác, nhưng cũng chỉ là làm theo lẽ công mà thôi, bởi bọn họ có biết Trương Khuê, người nọ là một trong những đội trưởng trong chi bộ đội này, có thể giữ chức vụ như thế thì đương nhiên cũng là người trung thành và tận tâm với Lý Nguy.
Nhưng Cao Hiêu thì khác, hắn luôn đặt sự an toàn của Lý Nguy lên hàng đầu, bất kể là ai muốn tiếp cận đối phương đều sẽ bị ánh mắt sắc bén của hắn quét qua một lượt.
Cao Hiêu im lặng đứng đó, lúc nào cũng chú ý động tĩnh trong phòng, chỉ cần có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào là hắn sẽ lập tức xông vào. Chính sự cẩn thận này của hắn là điều khiến Lý Nguy coi trọng nhất.
“Lý tư lệnh, hôm nay bộ đội hành quân...”
Trương Khuê bắt đầu báo cáo công việc, Lý Nguy chăm chú lắng nghe. Bỗng nhiên hắn để ý thấy hình như da mặt Trương Khuê hơi co giật rất kỳ quái. Hắn có chút nghi hoặc, còn cho rằng mình hoa mắt.
“Ha ha... Lý Nguy... ngươi... hôm nay...”
Nhưng dần dần giọng nói của Trương Khuê lại trở nên trầm thấp, khuôn mặt nghiêm túc của hắn dần trở nên vô cảm, cuối cùng thấp thoáng nụ cười, một nụ cười vô cùng giả tạo.
“Không ổn!”
Lý Nguy cảm thấy trong lòng ớn lạnh, vậy mà còn không biết tình hình không ổn, cũng vào lúc này sắc mặt ba người bên ngoài thay đổi, không chút nghĩ ngợi vọt vào trong.
Ban đêm yên tĩnh, trong một gian phòng, Tần Tiểu Vũ đang quấn chăn ngủ say sưa, mà Tần Vũ bên cạnh cô cũng hô hấp đều đều, ngủ say như chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận