Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 144 - Sao Ngươi Lại Ở Đây

Đám người Tần Vũ đều cảm thấy đau đầu, tính tình của Lưu Thiết Chùy này cản bản không phải thối đơn giản như vậy, nếu đổi lại là nơi không có ai Tần Vũ nhất định sẽ dùng vũ lực, nhưng đây là quân doanh, hắn bắt buộc phải có chút cố kỵ, nếu không chỉ tổ gây rắc rối thôi.
“Tần Vũ? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Đột nhiên có một thanh âm vang lên, có mấy người đi tới, Tần Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện người này là người hắn quen biết.
Tần Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì, mà Tần Tiểu Vũ lại có chút kinh ngạc:
“Là Tôn Vũ?”
Không sai, người lên tiếng chính là Tôn Vũ, nhìn ánh mắt có phần cảnh giác của Tần Tiểu Vũ, Tôn Vũ khoát khoát tay, gượng cười nói:
“Đừng hiểu lầm, ta không phải đến để gây rắc rối đâu. ”
Tôn Vũ quay đầu nhìn về phía Tần Vũ, ánh mắt rất rực lửa.
Tần Ngọc cau mày nói:
“Ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi nữa, nếu ngươi dám khiêu khích ta lần nữa, ta sẽ không lưu tình với ngươi giống như lần trước đâu.”
Lời nói của Tần Vũ không chút nghi ngờ khiến mọi người kinh ngạc, Tôn Vũ không phải người bình thường, mà là một trong những chiến thần được toàn lực quân đội thành Thịnh Cảnh bồi dưỡng nên, thực lực tuyệt đối là mạnh nhất trong số những tiến hóa giả!
“Hắn chính là Tần Vũ mà ngươi nói dễ dàng đánh bại ngươi kia sao?”
Một người đàn ông ăn mặc tùy ý bên cạnh Tôn Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc nói.
Tôn Vũ không để ý tới hắn, mà nhìn về phía Tần Vũ, hắn ta có chút kích động nói:
“Quá tốt rồi, nếu như có ngươi gia nhập thì hành động lần này của chúng ta chắc chắn sẽ có sự chắc chắn lớn hơn, thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta rất nhiều, hoàn toàn có thể tạo ra một con đường đẫm máu xuyên qua đàn côn trùng!”
Tần Tiểu Vũ giật mình, không ngờ Tôn Vũ không phải là đến báo thù chuyện lần trước, mà lại nói ra những lời như vậy.
Tần Vũ lắc đầu:
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta tới đây chỉ là tìm người giúp chế tạo vũ khí, không phải tham gia hành động chém đầu, chế tạo vũ khí xong ta sẽ lập tức rời khỏi thành Thịnh Cảnh.”
Tôn Vũ ngạc nhiên, hắn ta tưởng rằng Tần Vũ xuất hiện ở đây là để tham gia quân đội, nhưng hắn ta không ngờ Tần Vũ chỉ là đến Lưu Thiết Chùy chế tạo vũ khí, nụ cười trên mặt Tôn Vũ biến mất, hắn ta tức giận nói:
“Ngươi thật là tên hèn nhát, hành động chém đầu lần này là vì người dân của thành Thịnh Cảnh, cho dù có chết chúng ta cũng sẽ được mọi người ghi nhớ, trở thành anh hùng thực sự!”
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
"Ta không phải anh hùng gì cả, cũng không muốn trở thành anh hùng, phiền người im lặng một chút, rất phiền đấy.”
Tôn Vũ tức giận, những người bên cạnh hắn ta kia cũng có sắc mặt khó coi, người đàn ông mặc quần áo tùy ý lỏng lẻo kia lạnh lùng nói:
"Haha, kẻ hèn nhát chính là kẻ hèn nhát, ta thấy ngươi có thể đánh bại Tôn Vũ cũng chỉ là may mắn mà thôi, hiện tại Lý Toại Trung ta chính thức thách đấu ngươi! Nếu không dạy dỗ cho loại người như ngươi một bài học lại thật sự coi bản thân mình như một con người.”
“Tốt nhất ngươi nên giữ miệng cho sạch sẽ! Khi anh của ta đang chiến đấu ra vào với tang thi còn không biết ngươi đang bú sữa ở nơi nào đấy? Ngươi có tư cách thách đấu anh của ta sao, ta thấy ngươi ngay cả ta còn đánh không lại nhỉ?”
Tần Vũ không nói gì, nhưng Tần Tiểu Vũ lại nổi giận, cô hiểu rõ Tần Vũ biết là không thể nào nên mới không tham gia hành động chém đầu, chứ không phải là kẻ hèn nhát, từng trận đấu đẫm máu của Tần Vũ cô đều nhớ rõ ràng, cô tuyệt đối không cho phép người khác tùy ý chửi bới Tần Vũ.
Mà Đạo Diệc cũng cảm thấy người đàn ông tên Lý Toại Trung này nói có chút quá đáng, hắn ta nói:
“Vị tiên sinh này đừng nói lung tung, Tần huynh đệ chỉ là vì biết sự việc không thể mà thôi, sức lực của thành Thịnh Cảnh đã cạn kiệt, sắp tới sẽ có đại họa, không phải người nào đó có thể ngăn cản được.”
Hai ngày này đi theo Tần Vũ tới đây, Đạo Diệc sớm đã phục sát đất thực lực của Tần Vũ, đám tang thi cường đại đó giống như đồ chơi trước mặt Tần Vũ vậy không có chút uy hiếp nào, nếu là hắn ta đối mặt với đám tang thi này chỉ có lấy Khốn Ma Phù bắt chúng rồi bỏ chạy mất dạng thôi.
Đạo Diệc có tinh thần chính nghĩa cực mạnh, nhưng sư phụ từ nhỏ đã dạy hắn ta rằng nếu gặp phải chuyện bất bình có năng lực thì cứu, nếu không có năng lực thì phải sáng suốt mà tự bảo vệ mình, giữ được cơ thể có ích tương lai mới có thể cứu được càng nhiều người hơn, nếu không vào mà chẳng được gì bản thân sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lý Toại Trung không để ý đến Đạo Diệc, mà là nhìn chằm chằm Tần Tiểu Vũ, trong mắt hắn ta hiện lên tia nguy hiểm:
“Nha đầu, ta với những người khác không giống nhau, ta sẽ không thủ hạ lưu tình với phụ nữ, ngoài ra cô biết tôi là người như thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận