Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 460 - Lợi Dụng

Phùng Tử Kiệt cùng cha mẹ mình và một nhóm hơn hai mươi người cùng nỗ lực sinh tồn trong tòa thành nhỏ này. Để tìm thức ăn, họ phải đề phòng những tang thi đáng sợ, những con dị thú, nhưng khi đối mặt với chúng, họ không có chút sức kháng cự nào. Từng người chết dần chết mòn, gia đình ba người họ cũng còn may mắn, sống lâu hơn so với đa số mọi người, nhưng không may là sau đó lại đụng phải một nhóm người.
Phùng Tử Kiệt sợ hãi nói:
"Họ...Họ là ma quỷ. Bọn hắn bắt chúng ta về sau đó giết chết từng người một rồi dự trữ giống như lương thực..."
Nói đến đây, Phùng Tử Kiệt nắm chặt nắm tay, đôi mắt đen tuyền tràn đầy thù hận, hai người Tần Vũ im lặng, hình như cha mẹ hắn đã bị những người này giết chết.
Phùng Tử Kiệt hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi buồn trong lòng, tiếp tục nói:
“Sau đó, vào một đêm nọ, ta một mình trốn thoát, rồi cứ thế một mực trốn trong căn phòng này, rồi gặp hai người..."
Tần Vũ suy nghĩ một chút, dựa theo lời Phùng Tử Kiệt, nhóm người này hẳn đều là những Tiến Hoá giả. Phùng Tử Kiệt có thể trốn thoát nhất định là do năng lực ẩn náp của hắn đột nhiên thức tỉnh, nếu không chắc chắn sẽ không thể trốn thoát được.
Phùng Tử Kiệt kể xong, vẻ mặt sốt ruột nói:
"Đại tỷ, đại ca, ngươi có thể cho ta đi theo được không? Ta...ta sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu...nếu gặp nguy hiểm, hai người có thể ném ta làm mồi nhử.
Ngay cả Tần Vũ cũng cảm thấy Phùng Tử Kiệt thật đáng thương, Tần Tiểu Vũ thì thầm với Tần Vũ:
"Tiểu Kiệt thật đáng thương, chúng ta tạm thời giữ hắn lại đi."
Điều này khiến Tần Vũ hít một hơi, bất luận là thé nào thì việc họ bỏ rơi Phùng Tử Kiệt cũng không phải là hay lắm. Hơn nữa, Phùng Tử Kiệt là Tiến Hoá giả nên mang cậu nhóc theo cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều với họ.
Cuối cùng Tần Vũ cũng gật đầu nói:
"Được, ta có thể tạm thời cho ngươi đi cùng chúng ta, chỉ cần tìm được một nơi an toàn, chúng ta sẽ để ngươi ở đó."
"Xin cảm ơn, cảm ơn!"
Phùng Tử Kiệt nhiệt tình nói lời cảm ơn nhiều lần.
Tần Vũ hỏi Phùng Tử Kiệt:
“Có phải tất cả các thành phố ở đây đều đã bị phá hủy không?”
Phùng Tử Kiệt nghe vậy, có chút không chắc chắn nói:
“Cũng có thể nói là vậy… Nhưng ta nghe lén được máy kể kia nói chuyện, chúng bảo có một thành phố vẫn còn chưa bị phá huỷ, tên là thành phố Phi Tuyết.”
“Thành phố Phi Tuyết ?”
Tần Vũ lập lại cái tên này một lần, hắn chưa từng nghe qua ten nó, ở hậu thế thì Phi Tuyết Cảnh trở thành thien đường của quái vật, thành phố Phi Tuyết này phỏng chừng cũng bị đã quái vật bao vây.
Tần Vũ muốn tới đó thử xem.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết gào thét, Tần Vũ nhớ tới cuộc gặp gỡ bên trong Tỏa Linh Tháp. Hắn nắm chặt tay, nhận ra rằng chỉ có ngày càng trở nên mạnh hơn mới có thể sống sót trong tận thế tàn khốc ở tương lai. Được rồi, chỉ cần đợi đến rạng sáng ngày mai, hắn bắt đầu săn giết săn quái vật ở phi tuyết cảnh để nâng cao sức mạnh của mình.


Trước khi màn đêm buông xuống, Tần Vũ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Dù là một tiến hoá giả với thể chất vượt xa người thường nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày qua đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Phùng Tử Kiệt thì đang ngủ ở phòng khác.
Một đêm lặng lẽ troi qua, vào sáng sớm ngày thứ hai, tuyết đã ngừng rơi trong chốc lát ,thậm chí còn có một mặt trời cực kỳ nhợt nhạt xuất hiện ở phía chân trời. Đây là thời tiết tốt cực kỳ hiếm thấy ở Phi Tuyết Cảnh..
Tần Vũ và mọi người dậy sớm, quyết định dạo chơi bên trong tòa thành nhỏ này. Phùng Tử Kiệt nghe nói họ muốn ra ngoài, Cậu nhóc có chút sợ hãi nói:
“Bên ngoài...Bên ngoài có rất nhiều quái vật ăn thịt người.”
Trong khoảng thời gian này Phùng Tử Kiệt cực kì thê thảm, ngày nào cũng đói khát, thêm cả trong tòa thành nhỏ này đâu đâu cũng là thây ma, nếu không có năng lực ẩn nấp thì cậu đã đã không còn cầm cự được đến hiện tại.
Tần Tiểu Vũ cười nói:
"Đừng sợ, ta và anh sẽ bảo vệ ngươi."
Cuối cùng, Phùng Tử Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, hắn hiểu rằng nếu ở lại đây sớm muộn gì cũng chết, thà đi theo nhóm Tần Vũ còn hơn.
Trên đường phố rất rét lạnh, hai người Tần Vũ phải mặc thêm mấy lớp quần áo, nhưng cái lạnh cũng không ảnh hưởng đến công việc của hắn. Phùng Tử Kiệt đem cả người mình bao thành cái bánh chưng, dù hắn là Tiến Hoá giả tự thức tỉnh nhưng vẫn chưa được cường hoá, hơn nữa còn rất trẻ, thể chất xhu7a phát triển như người trưởng thành cho nên phải mặc quần áo dày, nếu không sẽ trực tiếp bị cảm lạnh. .
“Soạt soạt soạt ”
Họ bước tren đường, chân dẫm lên tuyết phát ra tiếng động nhỏ, Tần Vũ nhìn về phía Phùng Tử Kiệt nói:
"Ngươi biết chỗ nào có đồ ăn không?"
Phùng Tử Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta nhớ trong thành phố có một trung tâm thương mại, ở đó có thể có bán đồ ăn, nhưng càng tiến vào trung tâm thành thì tang thi càng nhiều, có nhiều người đã để ý đến nơi đó nhưng vẫn dè chừng vì quá nguy hiểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận