Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 203 - Tiểu Nha Đầu

Tần Vũ hít thở dần trở nên nặng nề hơn, Tần Tiểu Vũ mở to đôi mắt mê người chớp mở nhìn hắn, dáng vẻ hết sức vô tội:
“Anh trai, ngươi sao vậy? Cơ thể không khỏe sao?”
“Tiểu nha đầu ngươi đó!”
Tần Vũ chỉ cảm thấy có một cảm giác kích thích dâng lên trong người, hắn ấn giữ lấy bờ vai của Tần Tiểu Vũ, sau đó lật người cô lại đối mặt với mình, Tần Vũ thô bạo cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng của Tần Tiểu Vũ.
“Ớ ớ!”
Tần Tiểu Vũ cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, thực ra từ nhỏ đến lớn cô coi Tần Vũ là anh trai, nhưng cũng không phải là anh trai theo nghĩa đen mà là kiểu thanh mai trúc mã, chỉ là bình thường Tần Vũ là một người rất trầm mặc ít nói, cũng bởi vì ngày thường Tần Vũ phải đi làm, còn cô phải đi học cho nên thời gian chung sống cũng không nhiều giống như trong tưởng tượng, cô cũng không thể xác nhận được Tần Vũ rốt cuộc có tình cảm thế nào đối với mình.
Mãi cho đến khi tận thế xảy đến, Tần Tiểu Vũ mới phát hiện Tần Vũ cũng có tình cảm nhiều hơn bình thường với cô nhỉ?
Từ nhỏ đến lớn điều kiện cuộc sống của hai anh em Tần Vũ đều không được tốt lắm, cho nên dù là tận thế đã đến nhưng thứ mà Tần Tiểu Vũ lo lắng cũng chỉ có sự an nguy của cô và Tần Vũ mà thôi, còn về cuộc sống sẽ gian khổ thế nào thì không nằm trong suy nghĩ của cô, chỉ cần có thể mãi mãi ở cùng với Tần Vũ, cho dù điều kiện sống có thế nào cũng không quan trọng.
Nụ hôn của Tần Vũ vẫn nồng nhiệt như thể muốn tan chảy cô ra vậy, đầu óc Tần Tiểu Vũ chợt trống rỗng, Tần Vũ từ trước đến nay đều là người rất biết kiểm soát tình cảm của mình, còn điệu bộ chủ động thể hiện tình cảm của mình giống như lúc này thực sự rất hiếm, đối với việc này Tần Tiểu Vũ hoàn toàn không có bất cứ sức chống cự nào.
Tần Vũ tùy ý phát tiết dục vọng của mình, mỗi một chỗ trên thân thể mềm mại của thiếu nữ đều có xúc cảm tuyệt vời.
“Chẳng lẽ...muốn ở nơi này…”
Tần Tiểu Vũ không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng, cô choáng váng thầm nghĩ.
Hô!
Đúng vào lúc này, Tần Vũ đột nhiên bình tĩnh trở lại, hắn cảm giác được có một cảm giác nguy hiểm đang kéo tới, trong nháy mắt dục vọng trong hắn đều biến mất.
Bên trên nhánh cây, một con nhện màu sắc lộng lẫy to bằng nắm đấm đang giăng tơ nhện hạ xuống trên đỉnh đầu hai người họ với tốc độ cực kỳ nhanh, may mà Tần Vũ cho dù ở bất kể thời điểm nào cũng đều sẽ chia ra một phần tinh thần để chú ý hoàn cảnh xung quanh, hắn nhanh chóng búng ngón tay bắn ra, năng lượng gen trong cơ thể ngưng kết thành một khối lửa trông như một viên đạn bắn nhanh ra ngoài, con nhện độc màu sắc sặc sỡ kia phát ra một tiếng gào rú, nó bị đánh bay ra ngoài, sau đó bị ngọn lửa màu tím đốt thành tro bụi.
Trải qua một trận đánh lén đột ngột vừa rồi, Tần Vũ cảm thấy cảm giác khô nóng trên người đều biến mất, hắn cười khổ một tiếng, cũng may là hắn, nếu đổi lại là người khác e rằng vừa nãy đã bị tấn công đến chết rồi, bởi vì chuyện như thế này mà chết đi thực sự không hề vẻ vang một chút nào.
Đợi một hồi lâu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tiểu Vũ đã phủ một lớp đỏ bừng, cô mở to đôi mắt long lanh nhìn Tần Vũ:
“Anh trai, sao lại...không tiếp tục nữa vậy.”
Tần Vũ có hơi xấu hổ nói:
“Vừa nãy chỉ là tác dụng phụ khi ăn Ngũ độc châu thôi.”
Tần Tiểu Vũ bày ra vẻ mặt không tin, đồng thời còn tỏ ra khó hiểu hỏi:
“Anh trai, trong thời khắc đó mà ngươi còn có tâm tình chú ý đến tình hình xung quanh à!”
Tần Vũ tức giận nói:
“Đều tại vừa nãy ngươi quyến rũ ta đó, cũng may mà ta còn có chút bản lĩnh, nếu không chắc chắn đã bị con nhện to đó cắn cho một phát rồi.”
Tần Tiểu Vũ nghe vậy liền nổi nóng hô lên:
“Rõ ràng là ngươi chủ động nhào tới mà!”
Tần Tiểu Vũ ôm lấy cánh tay của Tần Vũ dùng sức cắn vào:
“Khốn nạn! Lưu manh!”
Tần Vũ đành phải thỏa hiệp:
“Được rồi, là lỗi của ta, lỗi của ta, được chưa?”
Nơi này là rừng cây có nguy hiểm rình rập khắp nơi, chưa kể đến những thứ khác, thỉnh thoảng lại nhảy ra một con độc trùng cũng đủ có thể khiến cho họ hoàn toàn mất đi hứng thú, Tần Tiểu Vũ hừ một tiếng rồi nói:
“Ta ngủ đây.”
Tần Tiểu Vũ nằm trong lòng Tần Vũ, chỉ chốc lát hô hấp của cô đã trở nên đều đặn, rất nhiều lúc Tần Vũ đều hết sức khâm phục bản lĩnh này của Tần Tiểu Vũ, nằm ở đâu cũng có thể ngủ được.
Ngắm nhìn gương mặt ngủ say tuyệt đẹp của cô, Tần Vũ thầm nói:
“Như vậy cũng tốt.”
Sở dĩ Tần Vũ cứ lần lữa không chịu bước đến bước cuối cùng là bởi vì hắn sợ, hắn sợ cách thức chung sống của hắn và Tần Tiểu Vũ sẽ thay đổi, sống như bây giờ đã rất tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận