Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 480 - Bất Đắc Dĩ

Phùng Tử Kiệt khẽ nói, hắn cúi đầu, hắn rất sợ những khi Tần Vũ nghiêm khắc, thế nhưng mười ngày qua, Tần Vũ cũng không quan tâm hắn có chịu nổi huấn luyện hay không, Tần Vũ có thể gọi là người huấn luyện quỷ quái.
Tần Vũ lắc đầu, hắn cũng không nhiều lời, hắn biết rõ sở dĩ Phùng Tử Kiệt phạm sai lầm không đáng có như vậy là do muốn chứng minh bản thân đã cố gắng thế nào trước mặt Tần Vũ, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, mắc sai lầm cũng là chuyện thường.
Tài năng của Phùng Tử Kiệt rất tốt, nhất là sức mạnh ấn ký báo thù của hắn, uy lực vô cùng to lớn, trong tương lai, Phùng Tử Địch có thể khai phá tối đa sức mạnh của nó, hắn có thể trở thành người tiến hoá mạnh hàng đầu, cho nên Tần Vũ mới nghiêm khắc với hắn, cũng không bởi vì hắn là một đứa trẻ mà giảm bớt huấn luyện, cũng may Phùng Tử Kiệt không làm hắn thất vọng, tốc độ tiến bộ của hắn rất nhanh.

Thấy Phùng Tử Kiệt bị mắng, Tần Tiểu Vũ lén lè lưỡi. Trước đây cô cũng từng bị Tần Vũ mắng, giờ đây cuối cùng cũng có người có thể cảm nhận được cảm giác của cô.
Sau khi rầy Phùng Tử Kiệt một trận xong, Olek trong tay Tấn Vũ cười hắc hắc nói:
“Ta tấy hơi đói, con sói lớn này chỉ đủ ta ăn một hôm.”
Trong thị trấn nhỏ này mọi người đều đã biến thành tang thi. Olek là kẻ kén ăn, không muốn uống máu của những tang thi này, nói theo cách của hắn thì họ đều là những kẻ có gen thấp kém, uống máu của mấy kẻ đó chỉ tổ làm giảm cấp bậc, ít nhất cũng phải là tộc Bất Tử thông minh mới xứng cho hắn uống máu tươi.
Tần Vũ không chịu để tên Olek uống máu mình, cho nên...Cho nên người phụ trách chuyện ăn uống cho Olek trong mười ngày nay là Đầu To đáng thương.
Đàu to nhìn Tần Vũ, trong mắt tràn đầy oán hận, hôm nay may có con thú sói tuyết biến dị này nên hắn có thể nghỉ một ngày.
Tần Vũ đi về phía thi thể Tuyết Lang, đưa tay phải ấn lên thi thể nó, bên trong làn da của hắn chui ra những sợi chỉ máu rồi đâm vào thi thể Tuyết Lãng, ngay lập tức, thi thể của Tuyết Lang khô quắt lại.
Còn Tần Vũ cũng cảm nhận được một luồng hơi ấm thoang thoảng truyền qua cơ thể từ cánh tay, đó chính là tinh huyết do Olek tinh chế.
Chưa đầy mười giây, Olek liền thu hồi sợi chỉ màu máu.
Tần Vũ có chút bất đắc dĩ, Olek có năng lực hấp thu máu sinh học để luyện chế Hoàng Kim Huyết, nhưng với điều kiện đó phải là sinh vật tương đối mạnh mẽ, hơn nữa con sói tuyết mặc dù là dị thú cấp hai nhưng vẫn còn thua xa cái được gọi là cường đại, ước chừng một trăm con sói tuyết cũng không thể lọc được bao nhiêu Hoàng Kim huyết.
Sắc trời càng lúc càng tối, tuyết cũng ngày một dày, nhóm Tần Vũ tìm một chỗ khuất gió trên ngọn đồi nhỏ, nhóm lửa lên, sau khi ăn xong, cả ba người ngồi ở đó, bắt đầu ngày cắm trại đầu tiên trong chuyến dã ngoại Phi Tuyết Cảnh.
Tàn Vũ lấy ra hai chiếc lều từ không gian thứ nguyên của Hoa Đoá Thú, nhanh chóng dựng chúng trong tuyết. Chiếc lều này là chiếc lều vô hình mà hắn có được trong Tháp Linh Hồn.
Chiếc lều bạt vô hình này là một đồ dùng mang đi du lịch không thể thiếu, nó có tác dụng che giấu hơi thở, đồng thời có thể giữ ấm, rất hữu dụng.
Lúc đầu ở tháp Linh Hồn, Tần Vũ nhặt được một ít vật phẩm, có đến mấy chiếc lều vô hình giống thế này, hiện tại nó đã phát huy được công dụng.
Nằm trong lều bạt ấm áp, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đắp chăn kín người. Bên ngoài, tiếng gió tuyết xào xạc nhưng hơi nóng trong lều bạt lại cho cảm giác như bật đang điều hòa.
Tần Tiểu Vũ có chút xúc động, đúng là đã tìm được bảo bối trong di tích, cái lều vô hình này thật sự rất hữu dụng.
Đôi mắt to sáng của Tần Hiểu Vũ lóe lên tia nghịch ngợm, khiến Tần Vũ đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy bàn tay nhỏ đang sờ soạn bơi trong ngực mình như con cá nhỏ, bất đắc dĩ nói:
“Đừng làm rộn, đi đường cả ngày rồi, nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi tiếp.”
Tấn Tiểu Vũ mím cái miệng nhỏ nhắn:
“Không thích, bực mình, chạm vào thôi cũng không cho.”
Tấn Vũ khóe miệng run run một chút:
"Muốn sờ thì sờ...Nhưng đừng có bóp nắn ở chỗ đó!"
Tần Tiểu Vũ nhẹ nhàng lè lưỡi:
"Nhưng khó cưỡng lắm, cảm giác cực kỳ dễ chịu!"
Tần Vũ đành trở mình lại, để cho cô gái nhỏ ngắt nhéo thoải mái, nhưng cũng cân nhắc đến một cậu bé còn nhỏ tuổi Phùng Tử Kiệt cũng đang ở trong lều vải, hắn cảm thấy không ổn.
Tần Tiểu Vũ xoay người, tựa đầu vào cánh tay Tần Vũ, chẳng mấy chốc chìm vào giấc mộng đẹp.
Phi Tuyết Cảnh vào ban đêm rất bất ổn, trong tiếng gió gào thét, thỉnh thoảng sẽ có tiếng dã thú gầm rú, các dị thú ban đêm đều rất ồn ào. , thậm chí còn có mấy con dị thú đi ngang qua bên ngoài lều của nhóm Tần Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận