Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 277 - Cùng Nhau Xử Lý Nó

Trước đó sở dĩ Lâm Phong chọn nhẫn không gian chính là bởi năng lực của hắn là không khí, Lâm Phong có thể nén không khí lại, sau đó hóa thành vũ khí có lực sát thương để công kích kẻ địch, nhưng muốn nén cũng cần có thời gian nhất định.
Sau khi Lâm Phong có nhẫn không gian, lúc bình thường không có chuyện gì làm hắn sẽ nén không khí cất vào trong nhẫn không gian, sau đó khi lâm vào cuộc chiến quan trọng mới lấy những không khí bị nén ở áp suất cao trong nhẫn không gian ra đối phó với kẻ địch.
Mà tấm chắn này của Lâm Phong chính là không khí bị nén ở áp suất cao tạo thành, có lực phòng ngự khá mạnh.
“Cùng nhau xử lý nó!”
Dương Cảnh Lăng lớn tiếng nói, hắn vung ra một đống hạt giống xanh sáng, những hạt giống kia rơi xuống dưới chân Ngục Khuyển, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm ra những cây dây leo khỏe khoắn, quấn chặt lấy tứ chi của nó.
“Muốn chết à!”
Ngục Khuyển giãy dụa, từng cây dây leo nhanh chóng đứt đoạn, nhưng những người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội công kích nó.
“Vút vút vút vút!”
Lông đen toàn thân cứng như kim châm của Lục Vân phóng về phía ba cái đầu của Ngục Khuyển, Ngục Khuyển hơi hoảng sợ, ba cái đầu của nó lập tức nhắm mắt lại, cảm giác đau nhói liên tục truyền tới, những kim châm này đâm lên mặt nó, mặc dù chỉ là tổn thương da thịt nhưng lại cực kỳ đau.
“Cái gì?”
Ngục Khuyển bỗng nhiên cảm thấy cái cổ ở đầu bên trái đau xót, nó mở mắt nhìn, chẳng biết lúc nào một người đàn ông cầm lưỡi hái trong tay xuất hiện sau lưng nó, đồng thời chém một đao trên cổ trái của nó, một vết thương dài chừng ba thước xuất hiện, phun ra máu tươi đen.
Ngục Khuyển giận tím mặt, hai cái đầu khác đã cắn về phía người đàn ông, thân hình người đàn ông lóe lên, lần tới xuất hiện đã ở mặt đất cách đó mười mét, người đàn ông này chính là Cao Kiêu, hắn có được quỷ hóa, đến vô ảnh đi vô tung, là thích khách đứng đầu.
“Đám bò sát các ngươi, chết hết đi cho ta!”
Sáu con mắt của Ngục Khuyển toàn là tơ máu dày đặc, bị chọc giận hoàn toàn, ba cái đầu phun lửa về phía đám người, nhuộm đỏ bầu trời!
Theo sự xuất hiện của mấy cường địch, trận chiến càng thêm kịch liệt.
“Ầm!”
Một thương của Tần Vũ nện xuống như núi lở, đập gãy một đầu của Quỷ Tướng, hắn thu lại hạt châu màu đỏ máu mà Quỷ Tướng để lại, đang định nói chuyện, vẻ mặt lại thay đổi.
Hô!
Bên trên bầu trời, một bóng người phản chiếu quang mang màu đỏ hạ xuống trên đầu hắn, bóng người kia mặc áo bào đen phần phật, giơ một thanh loan đao khổng lồ bổ vào đỉnh đầu Tần Vũ.
Một áp lực kinh khủng đánh tới, đúng là khiến trong lòng Tần Vũ dâng lên cảm giác muốn tránh cũng không tránh được, đúng lúc này, một lực lượng rót vào người hắn, thể chất của hắn trong nháy mắt tăng lên gấp bội, đây là tới từ cường hóa của Tần Tiểu Vũ!
Thể chất Tần Vũ trong nháy mắt đạt tới cảnh giới cấp 82 kinh khủng, hắn đối diện với loan đao to lớn đang chém tới kia, không chút sợ hãi, hai tay cầm thương, cứng rắn chống đỡ.
Lực lượng to lớn ép xuống, Tần Vũ cảm thấy như một ngọn núi Thái Sơn, đụng phải huyết diễm phía trên, trong lòng Tần Vũ thất kinh, lực lượng này chắc chắn đạt tới trình độ cấp 3, nếu như không phải có cường hóa của Tần Tiểu Vũ gia trì, hắn căn bản không dám đỡ!
Nhưng ngay cả như vậy, Tần Vũ cũng không thể không truyền cỗ lực lượng kia dọc theo cánh tay xuống đến hai chân, sau đó truyền vào trong lòng đất, dùng cách này bỏ đi một phần lực lượng.
“Oành!”
Mặt đất đột nhiên sụp đổ, xuất hiện một cái hố sâu đường kính hơn 20 mét, Tần Vũ và người áo đen kia nhảy ngược ra từ trong bụi mù, đứng riêng ở hai bên hố, đối diện nhau từ xa.
Đó là một bóng người toàn thân đều bao phủ bởi hắc bào, tay áo bào đen rộng thùng thình, chỉ để lộ ra một cánh tay già nua đang nắm cây loan đao to lớn.
“Minh Linh?”
Trong hai mắt Tần Vũ toàn sự nghiêm trọng.
Người áo đen lại không nói gì, nó dừng ánh mắt ở trên người Tần Tiểu Vũ đang đứng sau lưng Tần Vũ không xa, chính xác mà nói là chiếc nhẫn mà Hoa Đóa Thú biến thành trên tay cô, nó lạnh lùng hỏi:
“Ta cảm nhận được khí tức của Tuyệt Không, là các ngươi đã giết chết nó?”

Người mặc hắc bào rộng thùng thình, tới giờ cũng không thể thấy rõ dáng vẻ cụ thể của nó, nhưng hai con mắt giấu dưới áo bào đen cuar nó lại bắn ra quang mang sắc lẻm, cái nhìn này khiến Hoa Đóa Thú đã hóa thành nhẫn không nhịn được giật mình.
Người áo đen đã nhận ra dị trạng của chiếc nhẫn, giọng điệu nó càng lạnh lùng:
“Là Phệ Giới Hoa? Lúc đó, thứ nhỏ bé ngươi cắn nuốt không gian bích lũy của tiểu thế giới này, ta đã để Tuyệt Không bắt ngươi đi, bây giờ xem ra Tuyệt Không không chỉ chết, còn bị ngươi ăn hết rồi nhỉ?”
Hoa Đóa Thú cực kỳ e sợ người áo đen, vội vàng nằm im không nhúc nhích, giả chết.
Tần Vũ nhìn chằm chằm người áo đen, lại hỏi:
“Minh Linh?”
“Chính bản bản vương.”
Hình như bây giờ Minh Linh mới chú ý đến Tần Vũ, nó khẽ vuốt cằm:
“Ngươi có thể đón một kích của ta, thực lực không tệ, hay là để ta ban cho ngươi sinh mệnh vĩnh hằng, sau đó ngươi sẽ dốc sức phục vụ ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận