Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 294 - Giết Cũng Không Chết

Ngoại trừ khả năng phong tỏa không gian thì đoán chừng con tàu ấy còn có năng lực khác, nếu như bị Minh Linh chiếm được, tình huống sẽ trở nên càng thêm hỏng bét, cho nên tuyệt không thể ngồi xem Minh Linh đạt được tàu hắc ám không lồ!
Tần Vũ trầm giọng nói:
"Chúng ta phải nhanh chặn chúng lại, không thể để cho bọn chúng đạt dượcd mong muốn."
Nhưng cũng có người chần chờ, chỉ nghe Tôn Bằng nói:
"Thế nhưng tên Minh Linh kia giết cũng không chết. . ."
Chính xác, Minh Linh thịt nát xương tan còn có thể hồi phục lại, khiến mọi người cực kì ngỡ ngàng, mấy người Tôn Bằng sợ hãi là chuyện bình thường.
Tần Vũ lười giải thích cho hắn, cho dù Minh Linh có là thần hay có sức mạnh nghiền nát mọi thứ thì hiện tại bọn họ cũng chỉ còn mỗi cách này mà thôi.
Lý Nguy nói:
"Vậy thì chưa hẳn, trên thế giới không có thứ gì mà không chết. Dị năng của Minh Linh rõ ràng có khiếm khuyết, khả năng phục hồi của nó hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh của con quái thú kia. Chỉ cần giết được con quái thú thì có lẽ sẽ phá được cơ thể bất tử của Minh Linh.”
“Nói thì ai mà không nói được… Chúng ta ai cũng biết con quái thú kia mạnh đến thế nào, không phải ai cũng có thể đối phó.”
Tôn Bằng vẫn còn chút e ngại.
Nhìn thấy bộ dạng sợ trước sợ sau của Tôn Bằng, nhóm Lục Vân có chút khinh thường, Lý Nguy thì kiên nhẫn nói:
"Chúng ta cũng không cần đánh với con quái thú, chỉ cần các ngươi có thể giết Minh Linh một lần thì ta có thể khiến năng lực bất tử của nó mất hiệu lực.”
"Cái gì?"
Đám người nghe vậy đều ngẩn ngơ.
Kim Tắc Thiên vội vàng nói:
"Lý tiên sinh, giờ không phải lúc đùa giỡn!"
Lý Nguy nhàn nhạt nói:
"Ngươi thấy ta giống kẻ thích đùa giỡn à?"
Trên người Lý Nguy có một cảm giác bề trên uy nghiêm, khiến Kim Tắc Thiên cười ngượng ngùng, không dám nhiều lời.
Mắt Tần Vũ lấp lóe, hắn hỏi:
"Ngươi định dùng cách nào để khiến năng lực bất tử của hắn mất đi hiệu lực?"
Lý Nguy thần bí nói:
"Cái này ngươi không nên hỏi nhiều, chỉ cần các ngươi có thể giết chết nó lần nữa, ta sẽ có biện pháp để nó không phục sinh được!"
Tần Vũ không nói nữa, mà Lục Vân, Cao Kiêu cũng rất nghi hoặc cách mà Lý Nguy nói tới là cái gì. Thân là cấp dưới của Lý Nguy, trong lòng bọn họ thật ra đã phục tùng người này, chỉ cần Lý Nguy không chủ động giải thích thì bọn họ cũng không hỏi. Với lại Lý Nguy cũng không phải là kẻ chỉ biết nói suông, hắn tự tin như vậy nói không chừng là có cách thật, cho nên nhóm của Cao Kiêu cũng không hỏi nhiều.
Lý Nguy chốt lại:
“Các ngươi mau đi tuyến những tiến hoá giả tinh nhuệ nhất, chúng ta lập tức xuất phát, chậm có thể sẽ không tốt."
Ba người Kim Tắc Thiên đều gật đầu, nếu đã ra quyết định thì bọn họ cũng không lằng nhằng nữa. hiện tại căn cứ tổn thất nặng nề, số người còn sống sót không tới một nửa, Tiến Hóa Giả cũng chết không ít. nhóm Kim Tắc Thiên tuyển ra chín mươi người không bị thương nghiêm trọng, Tiến Hóa Giả mất đi sức chiến đấu và người bình thường thì sẽ ở lại chờ trong phế tích. Sau khi xử lý xong mọi chuyện thì đám người bắt đầu đi về phía bắc, nơi con tàu rơi xuống, đó cũng chính là vị trí của Mai Cốt Bình Nguyên.
Điều này nói rõ bọn họ chắc chắn phải bước chân vào bình nguyên nguy hiểm kia.
Bạch Tiểu Na, Địch Thiếu Phong, Đạo Diệc đi hcung với Tần Vũ, bùa chú của Đạo Diệc có lực phòng ngự rất mạnh. Nếu có quỷ khôi đột kích thì hắn sẽ sử dụng kim quang phù, tạo ra một vòng phòng ngự rồi trốn vào trong đó nên chẳng bị nguy hiểm gì.
Nhưng trên mặt mọi người đều có vẻ lo lắng, hiển nhiên đại đa số cũng không đặt niềm tin vào hành động lần lày.
Người của Kim Tắc Thiên có chín mươi người, cộng thêm hai mươi người của Lý Nguy nữa, một đoàn người mênh mông ước chừng trăm mốt nối đuôi nhau đi về phía bắc. bọn họ đi chừng một tiếng thì cảnh tượng xung quanh bắt đầu thảy đổi, trước mặt là một vùng bình nguyên mênh mông màu máu, thực vật mọc trên đất cũng kỳ dị quỷ quái.
Bọn hắn vừa mới đạp chân lên biên giới Mai Cốt bình nguyên thì đã cảm giác được có vô số con ngươi đỏ như máu đanh nhìn chằm chằm mình, đó là đôi mắt của các thực vật biến dị ở đấy.
Những thực vật biến dị này đều mọc ra mắt và miệng, bọn chúng ngửi thấy mùi máu thịt thì hưng phấn, cây nào cây nấy cũng rung rinh sàn sạt, có vẻ như đã không kịp chờ đợi để được ăn no nê.
"Mọi người nhìn bên kia!"
Có người chỉ vào bầu trời nói.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn theo, sâu trong Mai Cốt bình nguyên, hình như có một luồng khói đen tại bốc lên bầu trời, cuối cùng ngưng tụ thành một đám mây đen ở giữa thinh không, tựa như là luồng khói xuất hiện khi đốt rác.
"Lúc nãy con tàu kỳ quái kia cũng bị bao phủ tương bởi luồng không khí giống thế, xem ra nó đang ở bên đó."
Địch Thiếu Phong nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận