Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa

Chương 121 - Thẳng Tay Giết Ngươi

Tần Vũ cũng thấy rõ người vừa mới lên tiếng, đây là một bà lão, trên mặt bà ấy là nếp nhăn dày đặc, người còng xuống, tay chống gậy run run, tựa như có thể bị gió thổi ngược lại bất cứ lúc nào.
"Bà ấy là bà nội Vương."
Dương Bách Binh hạ giọng nói.
Tần Vũ gật đầu, hắn híp mắt lại, mặc dù trông bà lão này suy yếu, nhưng lại cho người ta một cảm giác kỳ dị, cảm giác này lúc trước Tần Vũ cũng cảm nhận được trên người của Bạch Thiên Hào.
"Khụ khụ."
Bà lão ho kịch liệt hai tiếng, chú Trương và người đàn ông trung nên đều vội vàng đi lên đỡ lấy, nhìn ra bọn hắn đều vô cùng tôn kính bà lão này, bà lão phất tay áo:
"Ta không sao, để tất cả họ vào đi."
"Vâng...Vâng ạ."
Chú Trương hơi do dự một tí, rốt cục vẫn gật đầu, hắn lại đưa mắt nhìn về phía Dương Bách Binh:
"Ngươi theo ta tới đây, trước khi ta xác định ngươi không sao thì không cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt của ta, nếu ngươi sắp biến thành xác sống ta sẽ thẳng tay giết ngươi."

“Được."
Dương Bách Binh cười khổ, chú Trương là người cường tráng nhất trong tất cả mọi người ở đây, cũng là thủ lĩnh nơi này. Hắn biết nếu để cho chú Trương biết hắn thật không sao thì chú Trương nhất định sẽ không yên tâm.
“Hai người trẻ tuổi, lại đây chung với bà lão đi, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Ông lão gắng gượng nói, đôi mắt nhìn chăm chú vào hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, khiến cho hai người có cảm giác dường như mình bị bà lão này nhìn thấu.
“Bà ta không phải là người bình thường!”
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đồng loạt nảy ra suy nghĩ này, đôi mắt nhìn như đục ngầu của bà lão giống như đang ẩn chứa trí tuệ vô cùng.
"Tiểu Trương, các ngươi đừng tới đây.”
Bà nội Vương nói xong liền đi vào một gian phòng.
“Chúng ta qua đó xem thử đi.”
Tần Vũ trầm ngâm mấy giây rồi nói với Tần Tiểu Vũ, mặc dù không biết bà lão này có mục đích gì, nhưng suy cho cùng đối phương cũng chỉ là một người già sắp gần đất xa trời, cũng không đến mức khiến hắn kiêng kỵ.
“Bà nội Vương, để ta đỡ bà đi."
Bà lão chống nạng, mỗi một bước đều như phí hết sức toàn thân. Tần Tiểu Vũ thấy thế thì sinh lòng chẳng nỡ, vội chạy đến bên cạnh rồi đỡ lấy bà.
“Cô gái nhỏ, ngươi đúng là một người tốt. Bà già nãy cũng không có thứ gì quý giá, chỉ có cái này thôi thì tặng cho ngươi. Sau này ngươi phải cất giữ nó cẩn thận đấy.”
Bà lão dường như rất hài lòng với hành động của Tần Tiểu Vũ, ánh mắt của bà nhìn Tần Tiểu Vũ tràn ngập nét thương yêu. Sau đó bà chầm chậm tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống rồi đặt vào trong tay Tần Tiểu Vũ.
Tần Vũ thấy cái sợi dây chuyền này rất mộc mạc, chỉ là một cái vòng được xâu lại từ những viên đá có màu đen nhánh, chẳng có gì đặc sắc. Tần Tiểu Vũ do dự một chút rồi cũng nhận lấy, dù sao thì ở thời này, vàng bạc đá quý cũng không còn gì đáng giá chứ nói chi là một tảng đá màu đen.
Tần Tiểu Vũ đỡ bà lão ngồi xuống một cái ghế, bà lão thở hổn hển hai cái rồi mới nói.
“Hai đứa cũng ngồi đi.”
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nghe lời ngồi xuống đối diện bà lão, bà nhìn bọn họ rồi nói.
“Hai người đừng nhúc nhích, để ta nhìn các ngươi một chút."
Trong lúc hai người nghi hoặc thì đôi mắt của bà lão cũng đang dần thay đổi, con người trong mắt bà như đã biến mất hết, cả đôi mắt chỉ có lại một mảng màu trắng trống rỗng, lại tạo cảm giác nó có thể nhìn thấu hết thảy hư vô.
Hai người Tần Vũ lắp bắp kinh hãi, tay Tần Vũ cũng đã đặt lên nhẫn không gian, nếu tình huống không ổn thì hắn lập tức rút vũ khí ra đánh chết lão bà này!
Tiếp đó, chỉ thấy mặt của bà lão hiện lên nét mừng, bà nhìn Tần Vũ rồi nói.
“Tốt...Tốt lắm, ngọn lửa bất diệt...vĩnh viễn không dập tắt.”
Ngọn lửa bất diệt không bao giờ tắt?
Tần Vũ nhíu mày, mà lúc này, bà lão cũng dời mắt về phía Tần Tiểu Vũ. Đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng của bà loé lên một quầng sáng nhạt, mãi đến hơn mười giây sau thì quầng sáng trong mắt bà mới dần dần rút đi, một lần nữa trở nên mông lung mờ mịt.
Đôi mắt của lão bà đã khôi phục bình thường, nhưng hơi thở của bà lại càng thêm suy nhược. Bà liên tục thở dốc mấy hơi rồi mới thương tiếc nhìn Tần Tiểu Vũ, bà hiền lành nói:
“Hài tử, tương lai dù có gặp bất kỳ khó khăn nào thì ngươi cũng...cũng đừng bỏ cuộc, bởi vì ngươi chính là người...hoàn mỹ nhất...trên thế giới này…”
Hai người Tần Vũ nghe chẳng hiểu gì. Căn cứ vào tình huống vừa rồi thì bà lão này không phải người bình thường, nhưng lời bà nói lại khiến người ta chẳng hiểu ra sao. Tần Vũ trầm giọng nói.
“Này bà, phiền bà nói rõ mọi chuyện hơn, vừa rồi bà đã thấy gì?”
“Ta...Ta…”
Bà lão lúc này đã trở nên suy yếu rất nhiều, Tần Vũ phát hiện sinh cơ của bà đang dần biến mất, giọng nói cũng yếu ớt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận